Triệu An Ninh vừa về đến nhà, cô vừa mới đẩy cánh cửa ra thì cô đã bị mẹ kế của mình Triệu Tuyết tát một cái vào mặt còn nắm lấy tóc cô lôi vào phòng khách. Trong phòng khách bố cô Triệu Lục và đôi nam nữ vùng trộm sau lưng cô cũng ngồi ở đó.
Vào đến nơi mẹ kế xô cô ngã xuống sàn trước mắt bố cô, bà ta vênh váo chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng.
“Con tiện nhân này mày tối qua tối qua đã đi đâu, làm gì, với ai ở đâu? Mau nói ra."1
Triệu An Ninh quỳ xuống cầu xin mẹ kế của mình đừng đánh cô, cô đưa tay ra làm cử chỉ xin lỗi, nhìn thấy thế bà ta lại càng tức giận hơn.
“Mày xin lỗi là xong sao? Ông xem con gái ông đi kìa, có chồng tương lai rồi mà vẫn ra ngoài cặp kè với người đàn ông khác, ông xem có được không?"1
Bà ta thừa biết chuyện con gái bà vụng trộm với Thừa Húc nên mới bày cho Triệu Thanh Kỳ mưu kế để mang cô đến khách sạn gọi một người đàn ông nào đó đến ngủ với cô hòng lùa cô ra khỏi nhà để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Triệu và có thể lấy Thừa Húc.1
Triệu Lục bố cô nghe những lời nói của bà ta liền tức giận sai người hầu đem roi đến, ông ta cầm lấy roi quất mạnh vào người cô một cách không thương tiếc, miệng ông ta không ngừng chửi bới cô là đồ vô dụng.1
“Vô dụng giống hệt mẹ của mày, đúng là mẹ nào con nấy."
Ông ta càng đánh cô càng tức giận hơn, Triệu An Ninh toàn thân là vết thương có cả chỗ đã chảy máu mà cô không thể nào hét lên được hay xin lỗi, cô chỉ có thể chấp tay xin lỗi và khóc.1
“Con xin lỗi, xin đừng đánh con nữa!"
Triệu Lục khi nhìn thấy cô chỉ biết chấp tay lại cầu xin, lại càng tức giận hơn khi một đứa câm như cô lại đi ra ngoài câu dẫn người đan giống khác, tức giận mà ông ta lại càng vung roi mạnh hơn.1
“Bố, cô ấy biết lỗi rồi bố đừng đánh nữa!"
Thừa Húc lại dở thói ăn nói nhẹ nhàng để nịnh nọt Triệu Lục, Triệu Lục ông ta dừng tay lại không đánh cô nữa.
“Bố thật sự xin lỗi con, Thừa Húc!"
“Bố không cần xin lỗi con, lỗi là do con không dành đủ tình yêu quan tâm nhiều đến cô ấy nên cô ấy mới đi ra ngoài. Con xin lỗi chắc còn sẽ không lấy cô ấy được, con sợ gia đình con sẽ không chấp nhận được cô ấy." Vẻ mặt của hắn ta ủ rũ xuống.
“Bố con có thể thay chị lấy anh ấy, con không thể để thanh danh nhà chúng ta bị sụp đổ vì chuyện này được!" Triệu Thanh Kỳ được nước lấm tới chạy lại bên ông ta năn nỉ như mình sẽ hi sinh thay chị gã cho người đàn ông khác vậy.
Nhà họ Triệu là một gia đình giàu có và rất lớn cũng xếp vào danh sách những người giàu có. Tập đoàn nhà họ Triệu cũng được mọi giới làm ăn phải nể, cổ phần trong tập đoàn một nửa là thuộc về mẹ của Triệu An Ninh cũng như thuộc về cô, nhưng cô chưa bao giờ được xử dụng đến nó cũng như chưa bao giờ được nhìn thấy công ty vậy. Nửa cổ phần của cô bị chính tay bố đẻ của cô lấy đi mà không thèm nói cho cô biết.
Triệu Lục nghe con gái cưng của mình nói như vậy thì nhẹ nhàng để tay lên mái tóc mà vuốt nhẹ.
“Con đúng là đứa hiểu chuyện, Thừa Húc con thấy việc này như thế nào?"
“Ông này, ông đang nói cái gì vậy? Thừa Húc đương nhiên là đồng ý rồi chẳng lẽ là để cho nhà Húc bị ô nhục thanh danh sao? Đúng không Thừa Húc!" Triệu Tuyết bà ta nói ngon nói ngọt.
Thừa Húc tất nhiên là rất thích, ai mà chẳng muốn lấy vợ đẹp vợ xinh lại còn giàu có nhưng hắn ta chưa nói ra là mình đồng ý ngay mà lại bày ra vẻ mặt tội lỗi với Triệu An Ninh.
“Anh thành thật xin lỗi em, nhưng thân thể này của em đã bị nhuốm bẩn, anh không thể nào đưa em vào nhà họ Húc được, anh xin lỗi..."
Hắn ta ngồi xuống như đang an ủi cô vậy nhưng một lúc sau lại vui vẻ cười nói đồng ý lấy Triệu Thanh Kỳ.
Triệu An Ninh rất uất ức không thể nào giải bày chỉ biết bò lại chân Triệu Lục, cô muốn nói sự thật cho bố cô nghe nhưng bố cô còn không thèm nhìn mặt cô đã thẳng chân đá cô ra xa.
“Đồ vô dụng biến ra xa ta ra."
Triệu Lục, ông ta cho người hầu đem cô vào phòng nhốt lại còn nói bỏ đói cô một ngày không cho ăn hay uống.
Triệu An Ninh bị nhốt trong phòng chỉ biết khóc lóc và đập cửa nhưng không ai để ý đến cô.
Dưới nhà gia đình nhà Triệu Lục và cậu con rể quý của họ Thừa Húc cười nói rất vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, bọn họ đang cười nói vui vẻ bàn tính việc làm đám cưới thì có một đám người mặc vét đen, kính đen xông vào, Triệu Lục ông ta thấy có người tự tiện vào nhà mình liền tức giận mà đi lại.
"Ai cho các người vào đây? Ai mở cửa cho họ còn không mau lùa những người này ra ngoài?"
“Ông dám đuổi tôi ra ngoài sao?"1
Một người đàn ông lịch lãm mặc vét đen sang trọng bước vào, khắp người đều lan tỏ ra một nguồn sức mạnh vô hình khiến ai nhìn cũng phải sợ. Những người vừa xông vào khi này nghe thấy tiếng của người đàn ông đó liền cuối người chín mươi độ mà chào.
“Hoắc tổng!!!"