Thư Khả Như trợn mắt, nói vậy thì có hơi quá đáng đấy.
“Cô gái à, chuyện này là cô không đúng rồi. Gặp được người đàn ông tốt thì phải giữ cho chặt vào, quan tâm đến mấy tên cặn bã là việc làm ngu ngốc nhất đấy.”
“Vâng, cháu sẽ nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ.”
Không lâu sau, bác sĩ đã băng bó xong cho cô ấy còn kê đơn thuốc, trong uống ngoài thoa đều đủ cả.
Thuốc kháng viêm thì phải dùng đường uống để có hiệu quả nhanh hơn.
Ra khỏi bệnh viện, Thư Khả Như buồn bực nhìn bàn tay bị quấn như cái bánh chưng của mình. Phiền phức nhất là không thể đụng nước, ngày mai còn phải đến bệnh viện thay băng.
Vì miệng vết thương khá sâu, nếu không cẩn thận lúc tự mình thay băng sẽ làm toác miệng vết thương lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của vết thương.
Thư Khả Như xoa bụng, đói quá!
Hướng Tây Thần quan sát biểu cảm của Thư Khả Như, anh ta nhìn dáng vẻ này của cô ấy thì biết người này đã đói bụng rồi. Hôm nay bận rộn lâu như vậy, chắc là chưa có thời gian để ăn.
Hướng Tây Thần khoác cánh tay dài của mình lên vai cô ấy: “Muốn ăn gì anh đãi!”
Thư Khả Như tách người ra khỏi cánh tay kia, rồi quay người đứng trước mặt anh ta với ánh mắt ngạc nhiên. Cô ấy nhìn anh ta từ đầu tới chân với vẻ nghi ngờ.
“Anh thật sự là Hướng Tây Thần sao? Em nhớ Hướng Tây Thần của trước kia cứ đến giờ ăn là hận không thể ăn sạch của em mà. Hôm nay sao tự nhiên lại tốt bụng thế, còn muốn đãi em ăn?”
Hướng Tây Thần nghe cô ấy nói mấy câu quái gở này, trên mặt nở một nụ cười rất ư là công nghiệp, sau đó đưa tay búng vào trán cô ấy.
“Hôm nay anh thấy em tội nghiệp nên mới muốn mời em ăn thôi, sau này em nổi giận xem anh có bù đắp không, nhất định sẽ làm hết khả năng ép khô ví tiền của em.”
Thư Khả Như bĩu môi, xua tay. Cô ấy biết ngay mà, cái tên Hướng Tây Thần này không hào phóng như vậy.
“Em muốn ăn gà rán và uống bia!”
Cô ấy muốn uống chút rượu bia, chuyện xảy ra hôm nay khiến cô ấy hơi buồn. Dù bản thân đã dự đoán trước được tình hình, nhưng vẫn không tránh được.
Hướng Tây Thần chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối ngay, anh ta không thể nghĩ xem tâm trạng cô ấy hiện giờ như thế nào sao?
Cứ phải bắt người ta nói ra mới được à?
“Không được, không thể uống bia, không thể ăn gà rán!”
“Vậy em muốn ăn một phần tôm hùm đất cay đặc biệt cùng với một chai bia Tuyết Hoa.”
“Hả! Còn đòi bia Tuyết Hoa, tay đã tàn thành thế này rồi còn muốn ‘xông đến tận chân trời’?”
*Chú thích: Xông đến tận chân trời là slogan của bia Tuyết Hoa
Thư Khả Như: “...”
Thế này không được thế kia cũng không được, rốt cuộc phải thế nào mới được đây?
“Chỉ cần đi theo anh là được, bảo đảm có thể thỏa mãn vị giác của em.”
Chu Ngọc trở lại biệt thự ven biển, nhưng chỉ cho xe dừng bên ngoài mà không đi vào. Trời tối đen như mực, chẳng nhìn thấy được gì ngoài một đốm lửa nhỏ.
Chu Ngọc bực bội ngồi trong xe hút thuốc nheo mắt nhìn phía trước, nhưng ánh mắt thì đã trôi đến tận chân trời xa xăm nào đó, chẳng biết anh ta đang nghĩ gì.
Khi điếu thuốc đã sắp cháy đến ngón tay, anh ta mới buông tay cho đầu lọc rơi thẳng xuống đất.
Thu lại những suy nghĩ phức tạp, anh ta định nổ máy xe chạy đi, nhưng lại thấy một bóng người vội vã chạy ra.
Nếu không phải Tần Ngọc Linh còn có thể là ai?
Bây giờ Chu Ngọc mới để ý đến một chiếc xe Jaguar tầm trung đang đậu ở cửa trước. Tần Ngọc Linh hớt hơ hớt hải leo lên xe, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì khác hay không.
Cặp mắt phượng nheo lại, ánh nhìn nguy hiểm lóe lên trong đêm tối.
Chu Ngọc chỉ nhìn thấy chiếc xe lắc lư không ngừng. Đã là người trưởng thành, anh ta hiểu quá rõ tình huống này là gì, bản thân anh ta cũng đã từng trải nghiệm.
Sắc mặt anh ta ngày càng u ám, sự phẫn nộ trong mắt càng lúc càng lớn dần.1
Ngày hôm sau Tô Thanh Anh đến công ty, rất ít khi cô thấy Lâm Tiêu đến sớm như vậy, quan trọng hơn nữa là cô ta đang tìm hiểu về nguồn gốc phát triển của dòng sản phẩm chăm sóc da Misi.
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, vô cùng hiếm có, không muốn tiếp tục làm bình hoa nữa sao?
Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thanh Anh, lập tức tặng cho cô một nụ cười khiêu khích.
Tô Thanh Anh ngồi vào vị trí của của mình, ánh mắt toan tính sâu xa liếc qua người Lâm Tiêu không để lại chút dấu vết. Nhanh thôi, Lâm Tiêu sẽ không thể đắc ý được nữa.
Đến lúc đó, có khi cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cô lấy di động ra soạn một tin nhắn: ‘Có thể đăng rồi. Nhớ kỹ, trong vòng một giờ nhất định phải lên được trang đầu của bảng xếp hạng xu hướng tìm kiếm!’
Người bên kia không trả lời, nhưng Tô Thanh Anh biết đối phương đã xem được tin này.
Lâm Tiêu, để xem tiếp theo cô ta có thể giải thích thế nào đây, nóng lòng quá đi thôi!
Cô vẫn nhớ rất rõ, năm năm trước Lâm Tiêu cũng đã hãm hại cô bằng cách này, khiến cô trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Lúc ấy cô chỉ một lòng hướng về Nguyễn Hạo Thần, chẳng bao giờ quan tâm đến những sóng gió diễn ra trên mạng. Trên mạng người ta mắng chửi cô khó nghe đến cỡ nào, cô không xem cũng không tìm hiểu, nhưng không có nghĩa là cô không để ý.
Hơn nữa, lúc ấy ‘nam chính’ cặp kè với cô không phải chỉ có một người duy nhất là Tôn Tử Phàm, rất nhiều là đằng khác!
Tô Thanh Anh vẫn nhớ như in một bình luận chướng tai nhất: ‘Vợ của Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn Thị phải kiếm sống bằng nghề bán thân sao?’
Bình luận này khiến cô nhớ rất lâu, nhưng những chuyện xảy ra sau đó làm cô dần quên mất.
Hạng nhất trên bảng xếp hạng xu hướng tìm kiếm:
‘Bắt gặp vợ chưa cưới của một vị Tổng giám đốc nào đó đi cùng rất nhiều đàn ông ra vào khách sạn…’
Hạng nhì của bảng xếp hạng xu hướng tìm kiếm:
‘Vị hôn thê của Tổng giám đốc Nguyễn công khai ngoại tình, lại còn với nhiều người đàn ông khác nhau!’
Vừa nhìn thấy tin tức này, Giám đốc Hồ vội vàng chạy ra ngoài.
“Lâm, cô Lâm, cô đã xem tin mới trên bảng tìm kiếm chưa?”
Nghe câu hỏi kỳ lạ kia, Lâm Tiêu nhìn Giám đốc Hồ bằng ánh mắt khó hiểu. Cô ta có làm gì đâu, sao bỗng dưng lại lên bảng tìm kiếm?
Cô ta quay đầu nhìn Tô Thanh Anh, đúng lúc nhìn thấy nụ cười như có như không của cô, trong lòng cô ta lập tức có sự cảnh giác.
Lâm Tiêu bất giác nhớ đến những lời trước đây Tô Thanh Anh đã nói ở phòng làm việc. Những gì cô ta đã nợ Tô Khiết, Tô Thanh Anh sẽ đòi lại từng thứ, từng thứ một, dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng không bỏ qua.
Lâm Tiêu vội vã cầm lấy điện thoại di động mà Giám đốc Hồ đưa. Cô ta vừa nhìn thấy tiêu đề bài viết sắc mặt đã nhanh chóng thay đổi, vừa đỏ vừa tái. Thật là đặc sắc!1
Xem cái này, không hiểu vì sao Lâm Tiêu cảm thấy rất quen thuộc. Chỉ khác ở chỗ, vai diễn bị đổi rồi.
Lâm Tiêu ngồi phịch xuống ghế, lúc nhìn thấy những bức ảnh đó khuôn mặt cô ta không còn một giọt máu. Cô ta không hề làm những chuyện này, tại sao những nhân vật nữ này đều là cô ta?
Không lâu sau đã nghĩ ra, những bức ảnh này nhất định là ảnh Photoshop. Chỉ có ảnh Photoshop mới hoàn hảo không tì vết như vậy, trông y như người thật.
Lâm Tiêu đặt điện thoại xuống, ánh mắt như muốn giết người đi thẳng đến bàn của Tô Thanh Anh.
Khuôn mặt cô ta dữ tợn, giọng nói cũng trở nên gay gắt và chói tai.
“Tô Thanh Anh!”
Ngay tức thì, mọi người người lần lượt nhìn về phía hai người họ, còn Giám đốc Hồ thì vội cầm điện thoại của mình rồi né xa ra.
Tốt hơn hết là bà ta nên tránh xa cuộc chiến của hai người này, kẻo lại mang vạ vào thân.
Gương mặt của Tô Thanh Anh vẫn bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy, cô khoanh hai tay trước ngực dựa người vào thành bàn.
Cô nhìn Lâm Tiêu với vẻ thích thú: “Không biết cô Lâm gọi tôi làm gì thế?”
281
Tổng số 3 câu trả lời
Lê Vy
hấp dẫn quá TG ❤️❤️. cứ mỗi ngày côi một chap mà vẫn không nản chí.
8
22/11/2021
[email protected]虚幻的蒙
quá đặc sắc r còn j
1
11/04