Chu Ngọc muốn đẩy cô ta ra, Tần Ngọc Linh lại ôm càng chặt hơn, sợ rằng như thể cô ta vừa buông Chu Ngọc ra là anh ta sẽ biến mất ngay vậy.
"Tiểu Ngọc, em đừng quậy nữa, em buông anh ra trước đi."
"Không, em không muốn, trừ khi anh đồng ý với em! Anh đồng ý với em rằng chỉ yêu một mình em, nếu không em sẽ không buông anh ra đâu!"
Chu Ngọc dứt khoát không giãy giụa nữa, mặc cho cô ta ôm.
"Tiểu Ngọc, bây giờ ngoan ngoãn về phòng ngủ có được không?"
Ánh nhìn của Tần Ngọc Linh lia đến ly sữa bò nọ trên bàn, viền mắt đỏ ửng lóe lên vẻ mưu tính.
"Vậy anh uống ly sữa bò này đi, sau đó về ngủ với em, em sẽ không hỏi anh vấn đề này nữa."
Chu Ngọc gật đầu, lập tức ngẩng đầu uống hết ly sữa bò ấy, sau đó bế cô ta về phòng.
Chu Ngọc nằm xuống bên cạnh cô ta, ngày càng nhận thấy sự bất thường của cơ thể mình, đại não nhanh chóng nhận biết chuyện gì đang xảy ra, ly sữa bò vừa rồi có vấn đề.
Tần Ngọc Linh nghiêng người nằm lên người anh ta, đôi môi đỏ hôn lên cổ anh ta.
"Tiểu Ngọc, em bỏ thuốc anh!"
"A Ngọc, nếu không làm vậy sao anh chạm vào em được chứ, em trở về đã lâu lắm rồi, em muốn anh, em thật sự rất muốn anh, muốn tiếp xúc anh ở khoảng cách âm..."1
Gân xanh trên trán Chu Ngọc giật giật, anh ta đẩy mạnh cô ta ra, thay quần áo rồi dứt khoát rời đi.
Lúc đi đến cửa, Chu Ngọc hơi nghiêng mắt nhìn: "Tiểu Ngọc, đáng lẽ em hiểu rõ anh chứ, điều anh chán ghét nhất chính là những thủ đoạn này của phụ nữ. Trước đây em không như thế, giờ em thay đổi rồi!"
Tần Ngọc Linh ngẩn ra, nhìn cánh cửa bị đóng lại.
Nước mắt rơi xuống không ngừng, cô ta cũng không muốn trở nên như vậy, thế nhưng chuyện xảy ra với cô ta không thể không khiến cô ta thay đổi.
Những năm qua lúc nào cô ta cũng nhớ về anh ta, nhớ đến mức không thể nào tự thoát ra.
Hiện tại khó lắm mới trở về, anh ta lại nói cô ta thay đổi rồi!
Đều tại Thư Khả Như, tất cả đều là do Thư Khả Như!
Nếu không phải cô ta dụ dỗ A Ngọc, thì A Ngọc cũng sẽ không thay lòng.
Ngay sau đó, cô ta thôi không khóc nữa, đôi tay nắm chặt chăn và cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cô ta nhất định sẽ khiến Thư Khả Như thân bại danh liệt, đến lúc đó A Ngọc sẽ không thích cô ta nữa.
Thư Khả Như lúc đó đã trở nên dơ dáy bẩn thỉu, đàn ông đều sẽ chê cô ta bẩn!
Cô ta nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn đăm đăm hướng cửa một cách độc ác.
Trong bệnh viện, Thư Khả Như đã hoàn thành hạ nhiệt vật lý giúp Tô Thanh Anh, trên người cô đã không còn nóng đến thế nữa, không nghiêm trọng như vừa nãy.
Đôi mắt của Tô Cảnh Nhạc đã chống đỡ hết nổi, cứ díp lại mãi.
Cậu bé gục đầu rồi sau đó lại chợt mở mắt ra, không có chuyện gì thì lại tiếp tục tái diễn điệu bộ vừa rồi.
Tôn Tử Phàm cũng nhìn hết nổi, nói: "Ở đây còn có mọi người mà, muốn ngủ thì ngủ đi, nếu Tiểu Anh tỉnh dậy daddy sẽ gọi con dậy."
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, sau đó dựa cái đầu nhỏ vào trong lòng anh ta, chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần toát ra sự đố kỵ, rõ ràng anh mới là bố ruột của nhóc con này, kết quả cậu bé lại xem tình địch của anh thành bố ruột, coi anh là kẻ thù!1
Tôn Tử Phàm quay đầu nhìn sang anh, mang vẻ giễu cợt: "Bây giờ đã rất tối rồi, xin mời Tổng giám đốc Nguyễn về cho, ở đây có tôi là đủ rồi."
Nguyễn Hạo Thần chẳng nói chẳng rằng, chỉ tiếp tục ngồi làm thinh ở chỗ đó.
Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt yên lặng đang ngủ say của cô, anh không ngờ cô hăng hái như vậy mà cơ thể lại thế này.
Thấy khả năng của cô tốt như vậy, anh cảm thấy chắc chắn không thể thiếu những đợt huấn luyện đã tham gia trong năm năm qua.
Giống như chiến đấu vậy, cần có khoảng thời gian nhất định để tích lũy thì nền tảng mới vững vàng, anh chưa từng nghĩ đến cơ thể cô lại như thế này.
Có phải di chứng để lại năm năm trước không?
Thư Khả Như đang định mở cửa phòng bệnh đi vào, điện thoại trong túi quần lại reo lên.
Nhìn thấy là số của Chu Ngọc thì quả quyết từ chối.
Cô ấy đã quyết tâm sẽ quên đi người đàn ông này, vậy nên dù là trong đời sống hay là trong công việc, tốt nhất là không nên giao du với người đàn ông này.
Chẳng qua cúp máy chưa đầy mấy giây thì nó lại reo vang lần nữa.
Thư Khả Như trợn trắng mắt, cáu kỉnh bắt máy.
"Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ mà gọi điện thoại cho tôi, muốn quấy nhiễu dân hả? Coi chừng tôi tố cáo anh gọi điện quấy rối đấy!"
"Tôi trúng độc... ở cửa nhà cô..."
Sau đó trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút tút báo bận.
Thư Khả Như ngẩn ra, lập tức xoay người rời đi.
Sai quá sai, người đàn ông này có bệnh à, trúng độc không đến bệnh viện đi? Chạy đến cửa nhà cô làm gì? Chỗ đó có pháp trận có thể ép độc ra hay sao?
Cô ấy vội vàng chạy trở về, quả thật trông thấy Chu Ngọc ngồi ở cửa nhà cô, ánh mắt hiểm độc, toàn thân đỏ ửng.
Đù má, trúng độc thật này!1
Chu Ngọc nhìn thấy Thư Khả Như trở về thì lộ ra nụ cười gian tà.
Thư Khả Như mở cửa dìu anh ta đi vào: "Anh bị con rắn nào cắn đấy? Rắn lục hay là rắn hổ mang? Không độc chết người cũng có hơi đáng tiếc. Anh đợi một chút, tôi gọi xe cấp cứu cho anh, nhưng chi phí thì tự anh trả đấy, tôi không có tiền đâu."
Chu Ngọc: …
Nhìn cái miệng nhỏ vừa liến thoắng lại vừa độc địa của cô, miệng lưỡi của anh ta khô khốc.
Sau khi rót cho anh ta một ly nước, cô ấy đang định lấy điện thoại ra gọi 120, nào ngờ lại bị Chu Ngọc đoạt lấy và vứt sang một bên.
Thư Khả Như ngẩn ngơ nhìn anh ta, hình như trông anh ta không giống như bị trúng độc, ngược lại là…
Cô ấy chợt mở to mắt, còn chưa kịp chạy đã bị người đàn ông bắt lấy, hơi thở cháy bỏng ấy phà thẳng vào trong lòng Thư Khả Như.
...
Hôm sau, Tô Thanh Anh dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu mình đau dữ dội, toàn thân mềm nhũn không có chút hơi sức.
Ánh sáng rất sáng, đôi mắt cô vô thức chớp vài lần.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, Tiểu Bảo lo cho mẹ lắm luôn!"
Nhìn thấy con trai mình cau có mặt mày, cô cười yếu ớt.
"Tiểu Bảo đừng lo lắng, mẹ đã không sao rồi, con đã ăn chưa?"
Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn lắc đầu.
Nguyễn Hạo Thần thấy cô tỉnh lại, rốt cuộc cũng thở phào trong lòng, bác sĩ nói nếu tỉnh lại thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Anh tiến lại, nhẹ giọng hỏi: "Giờ cô cảm thấy thế nào?Cô nằm yên trước đã, tôi đi gọi bác sĩ."
Nhìn thấy anh, Tô Thanh Anh không nén được cơn giận.
"Nguyễn Hạo Thần, tôi không muốn trông thấy anh một chút nào cả, bây giờ mau chóng biến mất trước mặt tôi ngay."
"Tôi biết chuyện này là lỗi của nhân viên tôi, tôi sẽ xử phạt bọn họ!"
"Khỏi cần, chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, không phiền Tổng giám đốc Nguyễn anh ra tay, chẳng qua tôi hy vọng Tổng giám đốc Nguyễn có thể giao CCTV an ninh hôm qua cho tôi."
“Cô muốn theo trình tự pháp luật à?” Nguyễn Hạo Thần không khỏi nhíu mày.
Nếu như làm lớn chuyện lên, chẳng có chỗ nào tốt cho tập đoàn Nguyễn thị.
Nhưng nếu như không theo ý của cô, e rằng mọi chuyện sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Hạo Thần quyết định ủng hộ cô, để cô đi giải quyết.
Dù sao vợ quan trọng hơn!1
"Đúng, tôi muốn theo trình tự pháp luật, tôi sẽ tố cáo mấy người phụ nữ đó mưu sát!"