“Phó tổng giám đốc, việc thu mua bên phía chúng ta đã buộc phải dừng lại rồi, hành động của Nguyễn Hạo Thần quá nhanh, chúng ta không kịp liên lạc với những người khác.”
“Thu mua được bao nhiêu rồi?”
“Khoảng chừng sáu phần trăm, có khá nhiều hộ lẻ nên hơi rắc rối.”
Sáu phần trăm, quá ít rồi.
Trong tay của Nguyễn Hạo Thần đang nắm giữ năm mươi sáu phần trăm cổ phần của Tập đoàn Nguyễn thị và cũng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Con số này so với anh ta đúng là không đáng kể, chỉ như chín trâu mất một cọng lông. Hoàn toàn không có bất kỳ tính so sánh nào cả.
“Tiếp tục bí mật thu mua, Nguyễn Hạo Thần đã nhận ra rồi nên hãy cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh nhìn ánh mặt trời rực rỡ nơi chân trời, rất chói mắt.
Siết chặt di động trong tay, nhiệm vụ của cô chính là giúp chú Huy hoàn thành điều ông ta muốn làm. Cô không có quyền từ chối, bởi vì mạng sống hiện tại và một Tô Thanh Anh xuất sắc như thế này là do chú Huy ban cho.1
Quay người sải bước đi vào Tập đoàn Nguyễn thị, trực tiếp ném bản hợp đồng thu mua mà hôm qua đã ép Lý Văn Nhân ký lên trên bàn của Giám đốc bộ phận.
“Hợp đồng đã được đối phương ký, làm phiền Giám đốc cho người theo dõi. Nếu không, đến lúc đó đối phương đổi ý thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Giám đốc ngơ ngác nhìn vào bóng lưng của Tô Thanh Anh, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt. Bà ta trước đây có cử người đi nhưng không ai ký kết thành công cả, vậy mà cô ta lại giải quyết được trong vòng một ngày, rốt cuộc đã làm bằng cách nào vậy?
Khi bà ta xem lại nội dung của hợp đồng thì tròng mắt suýt nữa đã rơi xuống. Đây không phải là bản hợp đồng bà ta đưa cho trước đây, mà là bản hợp đồng do Tô Thanh Anh tự soạn thảo.
Điều quan trọng là phí vi phạm hợp đồng gấp mười lần, đây hoàn toàn là một vụ cướp giật trắng trợn, chỉ với một điều này thôi thì chắc chắn đối phương sẽ không nuốt lời.
Thế còn Lâm Tiêu đi đâu rồi?
Nhưng sau đó Giám đốc đã nhận được cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần và anh đích thân xin nghỉ phép cho Lâm Tiêu, Giám đốc không kìm được nghĩ bậy.
Chắc chắn tối qua quá mãnh liệt rồi nên…
Tô Thanh Anh ngồi vào chỗ của mình, mở máy tính lên kiểm tra xem Tập đoàn Nguyễn thị gần đây có dự án lớn nào không, nhưng cần phải nhập mật mã gì đó.
Tô Thanh Anh liền dứt khoát từ bỏ, nếu cô cố gắng công phá thì chắc chắn sẽ bị phát hiện, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Tô Thanh Anh trong mắt của người khác chính là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN, cũng tương đương với một công ty đối địch. Nên bọn họ không dám tuỳ tiện giao một số nhiệm vụ cho cô làm, lỡ như bị lộ ra thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Tô Thanh Anh không hề bận tâm đến ánh mắt quái lạ của người khác, người ta nghĩ như thế nào thì là chuyện của họ, không giao việc cho cô làm thì cô cũng vui vẻ nhàn rỗi.
Tôn Tử Phàm: “Trẫm về rồi đây, ái phi còn không đến sân bay đón trẫm.”1
Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tô Thanh Anh không nhịn được bật cười.
Khóe miệng nở ra một nụ cười rất quyến rũ, Nguyễn Hạo Thần đi vào đúng lúc nhìn thấy một nụ cười như vậy liền không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Không ít người khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần tới đều cắm đầu xuống làm việc, đến thở mạnh cũng không dám.
Khi di động của mình đột nhiên bị người ta lấy mất thì Tô Thanh Anh liền giật mình đứng dậy, sắc mặt của cô lập tức trở nên lạnh băng khi nhìn thấy người đến.
“Tổng giám đốc Nguyễn, làm ơn trả di động lại cho tôi.”
“Cô không biết không được phép chơi di động trong giờ làm việc sao?”
“Tôi không có chuyện gì để làm cả, cho nên ngoại trừ việc chơi di động ra thì tôi không biết có thể làm gì. Chẳng lẽ tôi còn phải xử lý tài liệu của Tập đoàn DN ở đây sao? Anh nói được nhưng tôi cũng không dám, tôi sợ cơ mật của công ty sẽ bị ai đó đánh cắp.
Trước đây anh đã từng nói, cho phép tôi vào giờ làm việc có thể ra vào tự do, bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài nên xin phép nhé.”
Tô Thanh Anh muốn lấy lại di động nhưng Nguyễn Hạo Thần lại giơ di động lên rất cao.
“Cô mới đi làm chưa đầy một tiếng đồng hồ, liền muốn ra ngoài à. Không được!”
“Anh nói mà không giữ lời.”
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn di động một cái thì nhìn thấy ba từ Tôn Tử Phàm, nhưng lại không thấy được nội dung bên trong.
Tô Thanh Anh nhảy cao một phát lấy lại di động của mình.
Cô lạnh lùng nhìn anh rồi cất di động của mình đi.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi không phải là nhân viên chính thức của anh, cũng không phải là bất kỳ ai của anh, ngoại trừ chuyện công việc ra thì anh không có tư cách gì để quản việc riêng của tôi cả.”
Sau khi dứt lời cô liền sải bước rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tối sầm của Nguyễn Hạo Thần.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, anh vẫn quyết định đi theo.
Tôn Tử Phàm đã giải quyết xong những chuyện bên đó rồi, không ngờ lại trở về nhanh như vậy. Xem ra những rắc rối anh gây cho anh ta vẫn còn quá nhỏ, phải tăng độ khó lên mới được.
Khi hai người đều rời đi thì các nhân viên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi đưa mắt nhìn nhau.
Họ cứ cảm thấy mối quan hệ giữa Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN với Tổng giám đốc của họ không bình thường. Chỉ với tư thế vừa nãy, giữa hai người chắc chắn có điều mờ ám.
Sau khi Tô Thanh Anh đi ra ngoài thì trực tiếp lái xe đến sân bay.
Trong khu vực nghỉ ngơi, Tôn Tử Phàm mặc một bộ đồ thoải mái màu đen, nụ cười tỏa nắng đó khiến cho anh ta lập tức thu hút được rất nhiều fangirl, nhưng những cô gái muốn lấy cách liên lạc với anh ta đều bị tuyệt tình từ chối.
Tôn Tử Phàm nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua rồi mà sao Tiểu Anh Anh của anh ta vẫn chưa đến nhỉ, bụng của anh ta sắp đói meo mất.
Tô Thanh Anh sải bước đi vào liền nhìn thấy Tôn Tử Phàm trong đám đông, không phải do cô thích anh ấy mà là vì anh ấy thực sự quá nổi bật trong đám đông.
Một đám con gái vây quanh nói chuyện với anh ấy, có thể không thu hút sự chú ý của người khác sao?
Người không biết còn tưởng Tôn Tử Phàm là diễn viên nam nổi tiếng nào đó.
Cô đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tựa cười như không nhìn Tôn Tử Phàm. Ý đó là đừng nên quá rõ ràng, anh tiếp tục trò chuyện trước đi, em sẽ đợi.
Tôn Tử Phàm tinh mắt nhìn thấy cô, lập tức kéo vali của mình đi tới: “Xin lỗi, bạn gái của tôi đến đón rồi.”
Câu nói này của anh ta khiến cho nhiều cô gái phải thất vọng, một người điển trai như vậy đã có bạn gái rồi, đúng là đau lòng thật.
Sau khi bước tới, anh ta dùng sức ôm cô vào lòng, như thể người đã nhung nhớ rất lâu xuất hiện trước mặt mình vậy.
Tô Thanh Anh có chút không quen nhưng cũng không đẩy anh ấy ra, khi ở bên ngoài thì cũng phải giữ thể diện cho người ta.
“Tiểu Anh, anh nhớ em quá, cũng không biết thằng khốn nào đã gây chuyện cho anh, khiến cho anh biến mất không ở cạnh em lâu như vậy.”
Sau khi hai người tách ra thì Tô Thanh Anh lúc này mới cười nói: “Em cũng đâu phải là con nít nữa, còn cần người lớn ở bên cạnh mỗi lúc sao. Anh không có bị thương chứ?”
“Anh làm sao có thể bị thương được, anh là ai cơ chứ? Cậu chủ Tôn Tử Phàm đây đâu thể nào dễ dàng bị thương được, vầng hào quang của nhân vật chính vẫn vẹn nguyên.”1
Thấy anh ấy còn có thể nói đùa như vậy thì Tô Thanh Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ấy quả thực không hề bị thương.
“Nguyễn Hạo Thần gần đây có làm khó em không?”
Đây chính là vấn đề Tôn Tử Phàm lo lắng nhất trước khi anh ta rời đi. Anh ta sợ mình không ở đây, Nguyễn Hạo Thần sẽ làm gì đó với Tô Thanh Anh.
Bây giờ xem ra, Nguyễn Hạo Thần cũng khá yên phận đấy.
“Làm khó thì không có, bởi vì một sự hợp tác nên em phải làm việc trong công ty của anh ta ba tháng, thời gian làm việc tự do cũng có thể đi ra ngoài.”
Cả người Tôn Tử Phàm đều cảm thấy không ổn khi nghe thấy điều này, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất.