"Thưa cô Lâm, tôi đã nói rồi, nói cái gì cũng cần có chứng cứ. Sao cô không có chứng cứ gì đã chỉ định là tôi làm rồi? Tôi oan ức lắm đấy!"
"Cô!"
Lâm Tiêu bị nói cho không biết phản bác thế nào.
"Tôi phát hiện hai vợ chồng các người buồn cười thật đấy. Chuyện như thế xảy ra liền đổ lên đầu tôi, làm vậy không thấy quá nực cười à. Hay là... vì tôi và vợ trước của Tổng giám đốc cùng họ nên cô chán ghét tôi, sau đó ghim cho tôi một tội giả dối hư ảo như thế?"
"Tô Thanh Anh, rốt cuộc cô có quan hệ gì với Tô Khiết?"
Tô Thanh Anh nghe vậy liền liếc cô ta một cái, nụ cười quyến rũ dần nở rộng trên môi, gương mặt khiến người ta run sợ trong lòng.
Cô có quan hệ thế nào với Tô Khiết à?
Ừ hứ, chẳng quan hệ gì cả, bởi cô chính là cô thôi!
"Vậy cô Lâm cảm thấy tôi và Tô Khiết có quan hệ thế nào?"
"Được rồi, hai người ra ngoài làm việc trước đi!" Nguyễn Hạo Thần buồn bực.
Nếu Lâm Tiêu biết Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết thì e sẽ quậy tung lên mất.
Tô Thanh Anh không nói thêm gì, lúc xoay người liền cười vẻ xấu xa với Lâm Tiêu, nụ cười này như có ý tứ khác, làm đáy lòng Lâm Tiêu không nhịn được mà run sợ.
Sau khi Tô Thanh Anh rời văn phòng, Lâm Tiêu mới hỏi: "Thần, chuyện này có phải ảnh hưởng rất lớn đến Nguyễn Thị không?"
"Ừ." Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng day trán.
"Vậy rốt cuộc có phải do Tô Thanh Anh làm không?"
"Tiêu Tiêu, việc này em không cần quan tâm, cứ làm tốt công tác của em là được, nếu có gì không hiểu thì có thể đến hỏi anh. Thời gian này chắc sẽ rất bận rộn, nhưng nếu em làm không xuể thì cũng đừng khiến mình mệt mỏi."
Nghe được lời quan tâm của Nguyễn Hạo Thần, đáy lòng Lâm Tiêu vừa mừng vừa sợ. Đã lâu rồi anh không lo lắng cho cô ta như thế.
"Vâng, vậy em đi làm việc đây."
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười gật đầu.
Chờ Lâm Tiêu rời đi nụ cười của Nguyễn Hạo Thần cũng biến mất, biến thành một tia sáng lạnh.
Tô Thanh Anh vừa quay lại vị trí làm việc đã thấy Giám đốc bộ phận đứng ở chỗ của mình chờ sẵn.
Thấy cô quay lại, Giám đốc đương nhiên không có vẻ gì hòa nhã. Người phụ nữ này chính là Phó tổng giám đốc của DN, năng lực công tác không cần thử cũng biết.
Nhưng đối phương là người của công ty đối địch, chẳng may trộm cắp ít cơ mật của công ty thì phải làm sao?
"Tô Thanh Anh, chẳng lẽ cô không biết thời gian công tác không được tự tiện rời vị trí à?"
"Thế nếu Tổng giám đốc Nguyễn của các người gọi tôi qua thì có tính là rời vị trí không?"
Giám đốc: "..."
Thôi được, lần này không so đo với cô. Dù sao cũng đừng để bà ta bắt quả tang, bằng không xem bà ta xử lý cô thế nào!
Tô Thanh Anh đã sớm trải qua việc bị cố ý nhằm vào trong công tác lâu rồi, bằng không cô cũng không thể lên làm Phó tổng giám đốc của DN.
Từ trước đến giờ, chú Huy đều rất coi trọng năng lực làm việc của mỗi người. Nếu cô không có khả năng thì chú ấy cũng không yên tâm giao cho cô vị trí cao như vậy.
Lúc này, Lâm Tiêu cũng đã quay lại, thấy hai người trước mặt gay gắt thì đáy lòng vui vẻ vô cùng.
Giám đốc cũng biết Lâm Tiêu là vị hôn thê của Tổng giám đốc nhà mình. Nhưng Tổng giám đốc đã dặn trước trong cuộc họp là không cần cho Lâm Tiêu đặc quyền, nên làm cái gì thì làm cái ấy, không cần vì thân phận của cô ta mà kiêng dè!
Vậy nên Giám đốc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Hai người các cô đều mới tới, hiện tại có một cơ hội cho các cô rèn luyện đây. Phía Đông thành phố có một mảnh đất mãi mà không mua được, vậy tôi giao công tác này cho các cô đấy."
Giám đốc bỏ phương án trong tay xuống bàn, xoay người phóng khoáng rời đi.
Lâm Tiêu còn chưa kịp phản ứng, Tô Thanh Anh đã cầm phương án lên nhìn. Người phụ trách mảnh đất này là Giám đốc của Công ty Hoa Đằng, tên là Lý Văn Nhân.
Tô Thanh Anh có biết đến người này, là một ông già bụng phệ trên dưới năm mươi tuổi mà ông ta còn thường xuyên ra ngoài ăn nhậu trăng hoa.
Nghe nói ông ta còn có sở thích đặc thù, đã tra tấn rất nhiều cô gái khiến họ nảy sinh tinh thần thất thường. Bởi vậy vợ ông ta trước giờ đều không quản ông ta làm gì, gần như là ai sống cuộc đời người ấy.
Hai vợ chồng rất ít khi xuất hiện cùng nhau, hiện tại đang có một đứa con học Đại học. Đáng tiếc, đứa con trai này giống hệt bố mình, đều là loại đàn ông trăng hoa.
Chỉ tính riêng ở Đại học mà cậu ta đã đổi không biết bao nhiêu bạn gái rồi, khả năng buôn bán thì chẳng thấy di truyền, nhưng thói ăn chơi thì di truyền không sót một mảnh.
Mảnh đất ở phía Đông thành phố kia rất gần trung tâm thương mại của Tập đoàn Nguyễn Thị, nếu đầu tư được mảnh đất này thì phương diện lợi nhuận cực kỳ khả quan.
Quan trọng nhất là, nếu có thể khai phá thì trong vòng ba năm có thể hồi vốn, không chừng còn có thể tăng thêm lợi nhuận.
Phương án Tô Thanh Anh đang cầm bị một người giật mất, cô thu lại suy nghĩ của mình.
Vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt đề phòng của Lâm Tiêu, trông cứ như Tô Thanh Anh đoạt công lao của cô ta vậy.
"Tô Thanh Anh, tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng độc chiếm công lao!"
Tô Thanh Anh nhún vai, tỏ vẻ tùy cô ta!
Lâm Tiêu thấy cái tên trên phương án thì mặt mày liền sa sầm. Là lão già Lý Văn Nhân buồn nôn kia à? Nghĩ thôi đã không chấp nhận được rồi.
Cô ta nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh đang vô cùng bình tĩnh bên cạnh, bỗng nảy sinh một kế.
"Phương án này là hai ta cùng hợp tác đúng không?"
"Đúng, thì sao?"
"Vậy cô đi trước giải quyết, nếu không giải quyết được hẵng nói với tôi. Dù sao tôi cũng là vị hôn thê của Thần, tôi ra tay thì ông già này chắc chắn sẽ cho tôi mặt mũi thôi. Nếu cô không đồng ý thì chúng ta cùng đi. Ai có thể ký hợp đồng trước thì công người ấy cao nhất."
"À."
Lâm Tiêu: "..."
Con ả này thật đáng giận, cô ta đã nhỏ nhẹ hòa nhã như thế rồi mà ả ta còn trưng thái độ lấy lệ này ra à?
"Lý Văn Nhân thường xuyên xuất hiện ở các câu lạc bộ giải trí, nơi ông ta hay đến nhất chính là Khuynh Thành 1998. Hầu như những nơi trả phí cao đều có mặt ông ta."
"Vậy phải làm thế nào đây?"
"Đầu cô bị lừa đá đấy à? Nếu không thì sao lại ngu như vậy?"1
"Cô! Tô Thanh Anh, cô đừng có quá đáng!"
"Tôi quá đáng cái gì? Nếu giờ cô đến công ty Hoa Đằng thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra thôi. Dù sao Giám đốc nhà người ta hao phí thể lực một đêm cũng cần nghỉ ngơi hồi phục chứ? Cô cho rằng ai cũng có tài chiến đấu hăng hái đến bình minh sau đó còn có thể tiếp tục công tác với hiệu suất cao như Nguyễn Hạo Thần chắc?"1
Nghe lời này, đáy lòng Lâm Tiêu lại không nhịn được tức giận. Nếu không phải bên cạnh còn có nhân viên khác đang nhìn, cô ta chắc chắn sẽ xông lên tát cho Tô Thanh Anh một cái thật mạnh.
Con ả còn có mặt mũi nói đến chuyện này à? Quyến rũ Nguyễn Hạo Thần ngay trong buổi đính hôn của cô ta, sau đó còn đăng ảnh lên. Tuy trong ảnh không nhìn rõ mặt nhưng Lâm Tiêu biết chắc chắn người đó là Tô Thanh Anh!
Quỷ mới biết số ảnh kia bị truyền ra ngoài sẽ có những bình luận bên dưới khó nghe thế nào.
Cũng sẽ biến cô ta thành trò cười trong mắt người khác. May là cuối cùng vẫn có thể lắng xuống, nhưng chuyện này đã thành cái gai trong lòng cô ta, chừng nào còn chưa rút ra được thì khi ấy còn khó chịu không nguôi.
Trước mắt có một cơ hội, cô ta chắc chắn phải để Thần thấy được bộ mặt thật của con ả Tô Thanh Anh này.