Trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông, cũng không thiếu một mình Chu Ngọc anh ta?
Trong lòng Chu Ngọc suy ngẫm về câu nói này. Cho nên, có nghĩa là Thư Khả Như đã thích một người đàn ông khác, chẳng hạn như Hướng Tây Thần?
Thấy con ngươi của Chu Ngọc càng lúc càng sâu thẳm, vẻ nguy hiểm quanh quẩn nơi đáy mắt, ánh mắt anh ta nhìn cô ấy có vài phần ác ý.
Thư Khả Như thấy anh ta vẫn luôn im lặng, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, hay là nói đang chuẩn bị phương pháp gì để giày vò cô ấy?
Nghĩ đến đây, cả người Thư Khả Như đều không bình tĩnh được nữa.
Vẫn nên tìm cách đuổi anh ta ra ngoài!
“Cậu cả Chu, anh nửa đêm nửa hôm ở trong nhà của người khác hình như cũng không thích hợp lắm nhỉ? Hay là anh về nhà đi, nếu anh không về thì Tần Ngọc Linh sẽ rất lo lắng đấy.
Khi cô ta lo lắng thì sẽ khóc, cô ta khóc thì anh sẽ thấy phiền, anh thấy phiền thì sẽ muốn uống rượu, sau khi uống rượu về nhà thì hai người lại cãi nhau, cãi nhau sẽ rất tổn thương tình cảm đấy…”
Sau đó, lời nói của Thư Khả Như bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, có phải là đồ ăn của cô ấy đã giao đến rồi không?
Thư Khả Như vội vàng chạy ra mở cửa, quả nhiên là đồ ăn giao tận nơi của cô ấy, cách lớp túi cũng có thể ngửi được mùi thơm đó.
“Cám ơn anh, anh đã vất vả rồi, đồ uống này tặng cho anh.”
Thư Khả Như lấy ly trà sữa từ trong túi ra đưa cho anh trai giao đồ ăn.
Ngành nghề nào cũng nên được tôn trọng, huống hồ người ta còn giao đồ ăn cho mình vào nửa đêm nửa hôm, tuy là đã trả tiền rồi.
Chu Ngọc cứ luôn nhìn vào Thư Khả Như, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực khi nhìn thấy cô ấy vui vẻ nở ra một nụ cười hạnh phúc vì đồ ăn.
Chẳng lẽ những năm đó anh ta đã đối xử tệ bạc với cô ấy sao?
Nghĩ kỹ lại thì hình như đúng là thế thật.
Với lại, anh ta chỉ uống có nửa lon coca của cô ấy mà cô ấy đã xù lông lên như con nhím vậy. Còn đồ uống cô ấy mua thì lại hào phóng tặng cho người đàn ông khác, còn vui vẻ niềm nở đúng là muốn bị dạy dỗ mà. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
4. Ly Hôn Thì Đã Sao?
=====================================
Thư Khả Như vội vàng mở túi ra, món cô ấy gọi là lẩu cay mà bản thân đã thèm rất lâu, một mình đi ăn thì quá cô đơn nên liền gọi mang về.
Nếu Hướng Tây Thần ở đây thì sẽ không cho cô ấy ăn món này, vì có một lần cô ấy ăn xong đã bị viêm dạ dày ruột cấp tính, đau bụng gần cả đêm. Sau đó, Hướng Tây Thần không bao giờ cho cô ấy đụng vào những món như vậy nữa.
Ngửi thấy mùi thơm đó Thư Khả Như đặc biệt phấn khích.
Cô ấy bật lại bộ phim truyền hình đang tạm dừng, rồi chợt nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đối diện, thái độ của cô ấy bắt đầu trở nên ác liệt.
“Chỗ của tôi không có phòng cho anh ngủ, nếu anh muốn ngủ thì mau về nhà đi, không những có chiếc giường rộng êm ái mà còn có người đẹp như Tần Ngọc Linh bên cạnh. Điều quan trọng nhất là, anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến cảm hứng ăn uống của tôi!”
Chu Ngọc: “…”
Không phải cô ấy thích anh ta sao? Thích đến nỗi bất chấp mọi thứ?
“Thư Khả Như.”
Nghe thấy anh ta gọi tên của mình, động tác chuẩn bị bắt đầu ăn của Thư Khả Như liền khựng lại. Chu Ngọc của bây giờ rất khó hiểu, uống rượu xong thì chạy đến chỗ của cô ấy để ầm ĩ, không sợ Tần Ngọc Linh sẽ ghen à.
Thư Khả Như chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của mình ra thổi hơi nóng từ cái lẩu cay tỏa ra, cả căn phòng nhanh chóng đều là cái mùi đó, Chu Ngọc không tự chủ cau mày lại.
Cái mùi này không mấy dễ chịu lắm!
Thư Khả Như trừng mắt, gọi cô ấy mà lại không lên tiếng, đúng là quái lạ.
“Tôi bắt đầu ăn đây, nếu anh dám làm phiền tôi thì anh chết chắc!”
Chu Ngọc: “…”
Nhìn thấy cô ấy ăn ngon miệng đến thế, cái bụng của Chu Ngọc có chút không chịu được kêu lên cồn cào.
Con ngươi của anh ta sẫm màu hơn, ung dung nói: “Căn phòng ở tầng trên hình như có gì đó rớt xuống, là đồ thuỷ tinh.”
Thư Khả Như trợn tròn mắt nhìn anh ta, căn phòng ở tầng trên có đồ rớt xuống sao?
Tại sao cô ấy lại không nghe thấy nhỉ?
Lẽ nào do cô ấy mở phim truyền hình quá lớn ư?
Thư Khả Như đứng dậy, nhanh chóng đi lên tầng.
Cô ấy vào phòng kiểm tra một lượt thì không thấy có bất kỳ đồ đạc nào hư hỏng cả, có trộm thì càng là điều không thể nào, nếu có gan thì tên đó có thể trèo vào từ cửa sổ ở hơn ba mươi tầng.
Chỉ sợ tên trộm chưa mua bảo hiểm, đến lúc đó thì sẽ chết oan!
Cô ấy lập tức đi xuống tầng dưới, không thể tin được cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
Nắm đấm đột nhiên vang lên răng rắc: “Chu Ngọc!”
Uống coca của cô ấy thì cũng thôi đi, bây giờ còn ăn lẩu cay của cô ấy, lại còn lấy rượu vang đỏ đã cất kỹ của cô ấy?
Rượu vang đỏ đi cùng với lẩu cay?
Thật là biết cách ăn mà!
Cô ấy tức giận bước tới túm lấy tóc của anh ta rồi kéo ra sau, khuôn mặt baby đáng yêu khi tức giận không còn nét nào đáng yêu nữa..
“Anh anh anh, không ngờ anh lại ăn lẩu cay của tôi, uống coca của tôi thì cũng thôi đi, bây giờ còn ăn cả lẩu cay của tôi, anh có bệnh phải không?”
“Tôi đói rồi.”
Anh ta đói thì liên quan gì đến cô ấy chứ?
Đói thì có thể ăn đồ của cô ấy sao? Huống chi là cô ấy đã ăn qua rồi…
Sắc mặt của Thư Khả Như sững sờ vài giây khi chợt nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau đó cô ấy liền cảm thấy buồn nôn, anh ta và Tần Ngọc Linh đã từng thân mật với nhau.
Mà Tần Ngọc Linh thì đoán chừng đã làm chuyện kia với vài người đàn ông…
Không được không được, cô ấy thực sự không thể nào chấp nhận được.
Sắc mặt của cô ấy trở nên nghiêm túc rồi ngồi xuống: “Chu Ngọc, chuyện trước đây của Tần Ngọc Linh tôi không cố ý, trên đường lúc đó thực sự không có một chiếc xe nào cả, nhưng tôi không ngờ rằng khi cô ta vừa bị đẩy ra thì có một chiếc xe tải lao tới.
Thực ra lúc đó cô ta không bị thương quá nặng, còn chuyện tại sao mất máu quá nhiều mà chết thì tôi không rõ.”
Tần Ngọc Linh chảy nhiều máu như vậy là vì cô ta đã mang thai, sau đó thì sẩy thai, nhưng Thư Khả Như không định nói những điều này ra.
“Lúc trước tôi tưởng bản thân hại chết Tần Ngọc Linh, nên tôi mới bằng lòng ở lại chịu sự giày vò của anh, cho đến khi không thể chịu nổi nữa thì tôi mới chạy trốn.
Nhưng bây giờ Tần Ngọc Linh đã bình yên vô sự trở về, cho nên giữa hai chúng ta đã hoàn toàn rõ ràng rồi, không ai nợ ai cả. Giữa hai chúng ta thực sự không cần thiết phải dây dưa không thôi nữa.
Anh có cuộc sống của anh và tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới của tôi!”
Cô ấy đã dần quen với những ngày tháng không có anh ta rồi, có lẽ cô ấy sẽ càng tốt hơn khi không có anh trong cuộc sống!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, trái tim của Chu Ngọc như thể bị cái gì đó nuốt chửng vậy.
Chu Ngọc cầm ly rượu lên và uống vào một cách hung hăng, sắc mặt trở nên u ám.
Bàn tay to lớn của anh ta nắm lấy cánh tay của cô ấy rồi dùng sức kéo cô ấy vào lòng, cúi đầu hôn lên…
Thư Khả Như tức giận trừng mắt, buộc phải chịu đựng. Trong lòng cảm thấy ghê tởm như thể đã ăn mười ngàn con ruồi vậy!
Cô ấy dùng lực đẩy anh ta ra rồi giơ tay lên tát anh ta một bạt tai.
“Chu Ngọc, anh đủ rồi. Đừng hôn tôi khi đã hôn Tần Ngọc Linh, có ma mới biết Tần Ngọc Linh đã từng hôn với bao nhiêu người đàn ông. Anh đã hôn cô ta rồi, tôi cảm thấy rất kinh tởm…”
Thư Khả Như đảo mắt, cô ấy vừa nói gì vậy?
Không, cô ấy không biết mình đã nói cái gì.
Chu Ngọc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thì toàn là sự sắc bén.
“Cô tưởng Ngọc Linh sẽ giống như cô ai cũng có thể làm chồng được sao? Sẽ gặp người nào yêu người đó à? Thư Khả Như, suy nghĩ của cô cũng đúng là bẩn thỉu đến cực điểm.”
Thư Khả Như nhìn anh ta khoé miệng chợt hiện lên một nụ cười, có chút tự chế giễu chính mình.
Đúng thế, làm sao cô ấy lại có thể quên người đàn ông này yêu Tần Ngọc Linh biết nhường nào, anh ta làm sao có thể tin những lời mà cô ấy nói chứ?
Suy nghĩ của cô ấy bẩn thỉu sao?
Có lẽ chăng!
Cô ấy đứng dậy đi ra mở cửa, lạnh lùng nói: “Anh Chu, anh cao quý nho nhã, không nên ở cùng với loại người có suy nghĩ bẩn thỉu như tôi. Cho nên anh hãy mau chóng rời đi đi, thứ lỗi tôi không thể tiễn xa!”