"Anh đứng lên cho tôi!"
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười lắc đầu: "Vợ à, bao nhiêu năm không gặp bản lĩnh của em đã tiến bộ không ít nhỉ. Tôi sắp đánh không lại em rồi."
Tô Thanh Anh quát lớn: "Anh đừng có mà gọi linh tinh, ai là vợ của anh?"
Vừa nói nong, Tô Thanh Anh liền ngẩn người ra. Hình như vừa nãy cô nói tục.
Dáng vẻ này của cô khiến Nguyễn Hạo Thần khẽ cười.
"Cút ra!"
"Cút ra thì được, nhưng tôi muốn cút cùng với em thì phải làm sao đây?"
"Nguyễn Hạo Thần, anh phải nhớ rằng người khiến tôi yêu anh chính là anh, người tự tay đẩy tôi xuống vực sâu cũng là anh. Từ lúc anh rút mặt nạ oxy của mẹ tôi ra thì chúng ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi."
"Huống hồ là anh đã nổ súng bắn đứt khả năng giữa chúng ta."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần đen như mực, sâu bên trong ẩn chứa sự nguy hiểm.
Bốn mắt nhìn nhau, có thể nghe thấy rõ tiếng thở của đối phương, lúc này nhiệt độ dần ấm lên.
Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, anh không hề do dự mà cúi đầu xuống...
Nhưng Tô Thanh Anh nhanh chóng quay đầu đi, khiến nụ hôn của anh rơi lên gò má của cô.
Cô cố gắng đẩy anh ra, vô cùng chán ghét.
"Nguyễn Hạo Thần, anh thật sự khiến người ta buồn nôn. Anh đừng dùng cái miệng từng hôn người người khác để hôn tôi,"
Sau đó đương nhiên hai người kết thúc với vẻ khó chịu.
Ban đầu Nguyễn Hào Thần định đóng sầm cửa rời đi, nhưng nghĩ đến con trai còn đang ngủ nên chỉ có thể nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong đêm khuya, Tô Thanh Anh mặc đồ ngủ màu trắng đứng trước cửa sổ. Trong tay cô cầm ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ bên trong khẽ đung đưa.
Cô chuyển ánh mắt nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu không ngừng hiện ra chuyện xảy ra vào ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Bảo vui vẻ như vậy.
Cậu bé vui khiến cô vui lây, nhưng đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Ý định ban đầu của cô là không muốn để Nguyễn Hạo Thần đến gần, nhưng cô không thể cấm Tiểu Bảo đến gần. Vấn đề này cứ mãi quanh quẩn trong đầu cô, làm cô bực bội khó ngủ.
Đã quá nửa đêm rồi mà Thư Khả Như còn ôm bịch khoai tây chiên ngồi trên ghế sô pha xem phim, vừa xem vừa ăn say sưa ngon lành. Cô ấy cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã nửa tiếng rồi mà sao đồ ăn cô ấy đặt bên ngoài vẫn chưa đến?
Bụng cô ấy đói đến xẹp lép rồi!
Tíng toong tíng toong...
Tíng toong tíng toong...
Thư Khả Như liền nhìn ra cửa, không khỏi vui mừng. Cô ấy vừa oán trách thì đồ ăn đến rồi.
Cô ấy không thèm đi giày mà lao xuống mở cửa.
Nhưng cửa vừa mở ra nhìn thấy người đến, Thư Khả Như không nói lời nào mà ngay lập tức đóng cửa lại.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ khác nhau hoàn toàn, bóng dáng cao lớn của Chu Ngọc đã xông vào.
Trên gương mặt non nớt của Thư Khả Như toàn là sự cảnh giác: "Anh đến đây làm gì? Ở nơi này không chào đón anh."
Chu Ngọc nheo mắt lại, nhìn ánh mắt lo lắng của cô ấy rồi nở nụ cười lạnh lẽo.
Anh ta sải đôi chân dài đi vào, quan sát căn hộ này. Nhìn thấy đôi dép của đàn ông ở dưới sàn, vẻ mặt của anh ta không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn.
Xem ra cô ấy sống rất tốt với người đàn ông khác.
Anh ta đi đến, nhìn thấy khoai tây chiên và coca ở trên ghế sô pha thì nhíu mày lại.
Nửa đêm rồi mà còn ăn những thứ rác rưởi này, đúng là tốt thật!
Thư Khả Như đóng cửa, không lên tiếng ngay.
Cô ấy ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, mặt của Tần Ngọc Linh bị cô ấy tát đến đỏ cả lên, chẳng phải lúc này anh ta nên ở bên cạnh Tần Ngọc Linh sao?
Anh ta chạy đến chỗ cô ấy là muốn tính sổ giúp Tần Ngọc Linh à?
Nghĩ đến khả năng này, thái độ của Thư Khả Như đối với anh ta càng khó chịu hơn.
Anh ta ngồi xuống, xoa hàng lông mày của mình.
Sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh lùng: "Đi đi, lấy một cốc nước cho tôi."
Thư Khả Như nhìn anh ta với vẻ khó mà tin được, người đàn ông này mất não rồi sao? Đây là nhà của cô ấy, anh ta đến nhà cô ấy để sai vặt sao?
Có tin cô ấy lấy kéo đâm vào cổ anh ta không?
"Chu Ngọc, tôi không phải người giúp việc ở nhà anh. Nếu như anh muốn uống nước thì về nhà anh mà uống, anh uống nước ở chỗ tôi không sợ bị trúng độc mà chết sao?"
Thế là Chu Ngọc mở lon cocacola bên cạnh, uống ngay trước mắt Thư Khả Như.
Anh ta uống coca của cô ấy, đúng là không thể nhịn được nữa!
Cô ấy lao đến cướp lại, nhìn lon coca còn chưa đến một nửa thì thật sự rất muốn bóp chết người đàn ông này.
Thư Khả Như chăm sóc gương mặt cả một tuần, trong thời gian này không được đụng đến đồ ăn vặt. Lon coca này được cô ấy lén giấu đi, nếu không sẽ bị cái tên Hướng Tây Thần đó vứt đi.
Hơn nữa bình thường Hướng Tây Thần cũng không cho phép Thư Khả Như ăn đồ ăn vặt. Bây giờ, khó khăn lắm anh ta mới rời đi mấy ngày nên cô ấy mới vui vẻ ăn đồ ăn vặt xem phim.
Kết quả người đàn ông này lại xuất hiện còn uống nửa lon coca của cô ấy.
Thư Khả Như tức đến nỗi muốn giết người!
Cô ấy chỉ vào anh ta, tức giận nói: "Cái tên đàn ông thối tha Chu Ngọc nhà anh, anh đến đây có mục đích gì thì nói ra đi, tại sao phải uống coca mà tôi cất giấu hả?"
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận vô cùng đáng yêu của Thư Khả Như, Chu Ngọc bỗng nhiên ngẩn ngơ, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ xù lông dễ thương này của cô ấy.
Thư Khả Như giống như một con nhím vậy, chỉ cần động vào một chút là sẽ xù lông ra.
Cô ấy vẫn thích ăn đồ ăn vặt giống như trước kia.
"Đúng vậy, là tôi đánh Tần Ngọc Linh. Ai bảo anh bảo vệ sĩ đánh tôi, tôi tức giận nên đương nhiên sẽ trút vào cô ta. Cho dù anh muốn tìm tôi để tính sổ, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp cái gì cả."
"Cô có dũng khí nói ra, chẳng lẽ không sợ tôi đối xử với cô như trước kia sao?"
Nghe câu hỏi của anh ta, Thư Khả Như nở nụ cười lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh sáng mê người. Đó là sự tự tin và kiên định.
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm như vậy đâu. Tần Ngọc Linh quay về rồi, anh nhắc đến cô ta bao nhiêu năm như vậy thì sao có thể nỡ lòng để cô ta đau lòng buồn bã được?
Tần Ngọc Linh là báu vật của anh, cầm trong thì sợ rơi ra ngậm trong miệng lại sợ tan đi. Cho nên khi cô ta quay về rồi, sao anh có thể dùng lại cách anh đối xử với tôi trước kia. Nếu như anh làm như vậy thì chính là phản bội Tần Ngọc Linh."
Nói đến đây, Thư Khả Như dừng lại. E rằng Chu Ngọc vẫn chưa biết từ hồi học Đại học, Tần Ngọc Linh đã cắm sừng anh ta rồi.
Hơn nữa cô ta biến mất lâu như vậy không biết đã qua lại với người đàn ông khác bao nhiêu lần. Thư Khả Như cảm thấy Chu Ngọc giống như một chàng hiệp sĩ đổ vỏ, người phụ nữ xấu xa kia chơi đủ rồi sẽ quay về tìm anh ta.
Dường như Thư Khả Như có thể nhìn thấy sừng đang mọc chi chít trên đầu Chu Ngọc, nhưng cô ấy không định nói cho anh ta biết chuyện này. Để cho anh ta tự phát hiện ra, như vậy trái tim mới càng đau đớn hơn.
Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu bao nhiêu năm qua cắm sừng mình, cảm giác đó mới gọi là tan nát cõi lòng.
Nhưng mà Chu Ngọc ở bên cạnh cô ấy cũng tương đương với việc cắm sừng Tần Ngọc Linh.
"Ha ha."
Cô ấy không nhịn được mà bật cười, nhận ra hai người này thật là thú vị. Bọn họ vừa thích nhau lại vừa cắm sừng nhau.
Đúng là thú vị mà!
"Cô cười đen tối như vậy, có phải nghĩ tôi sẽ làm gì cô không?"
Thư Khả Như nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, nở nụ cười lạnh lẽo: "Ha ha, muốn làm gì với anh? Anh nghĩ mình là tiền bạc nên tưởng ai cũng thích sao? Chỉ có Tần Ngọc Linh mới coi anh là bảo bối mà cướp đi thôi. Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, đâu phải chỉ có một mình Chu Ngọc anh."