"Không nhất định là thế đâu, bố của cậu bé ấy vừa cao vừa khỏe, chắc mẹ của cậu bé cũng không kém là bao. Tôi muốn biết rốt cuộc bọn họ làm sao mới có thể sinh ra một đứa trẻ như vậy?"
"Ồ ồ, tôi nghĩ anh đang muốn làm chuyện người lớn, nhưng tôi không có chứng cứ."
Tô Thanh Anh: “…”
Bọn họ thảo luận về vấn đề này ở nơi công cộng hay lắm sao?
Qua mấy lượt nữa, Nguyễn Hạo Thần mới cầm bàn tay bé nhỏ của Tô Cảnh Nhạc và đi ra ngoài.
Trước tiên Tô Cảnh Nhạc chạy đến ôm lấy đùi của Tô Thanh Anh, cười nói: "Mẹ ơi, chơi vui quá ạ. Lần nào cũng là chúng ta xông lên trước."
Tô Thanh Anh dịu dàng xoa mái tóc xù của cậu bé, lấy khăn từ trong túi ra rồi quỳ xuống khẽ lau những giọt mồ hôi đọng trên trán cậu bé. Vẻ mặt của cô vô cùng dịu dàng.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy mà không tránh khỏi ghen tị, cho dù là trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn cô đều chưa từng dịu dàng với anh.
Thật ra trước kia không phải là Tô Thanh Anh không dịu dàng, mà là cô chưa bao giờ là người Nguyễn Hạo Thần cần, vì thế đương nhiên anh không cảm nhận được.
Thế mà bây giờ anh lại trách ngược người ta?
Có thể giữ lại chút liêm sỉ được không?
"Con có mệt không? Có cần tìm nơi nào để nghỉ ngơi không?"
"Mẹ à, con không mệt, con muốn đi thuyền hải tặc. Từ khi xem phần năm của bộ phim cướp biển vùng Caribe, bây giờ con rất mê ạ."
Nghe thấy vậy, khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật.
Khoảng cách giữa trẻ con thật sự lớn như vậy sao?
Những đứa trẻ ở độ tuổi của cậu bé nào có ai không xem phim hoạt hình, bây giờ cậu bé lại xem những thứ này?
"Tiểu Bảo, những thứ này là phim của người lớn, con là trẻ con không hợp để xem. Sau này con xem phim hoạt hình là được rồi, cho dù là "Chú dê vui vẻ" hay là siêu nhân thì mẹ đều để cho con xem."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc tỏ vẻ không muốn nói gì, bất lực lắc đầu.
"Mẹ à, thỉnh thoảng đầu óc mẹ chập IC cũng hay ăn không nói có lắm"
Tô Thanh Anh: “…”
Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười, nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con với vẻ hứng thú.
"Mẹ, mẹ đừng cứ mãi xem con là đứa trẻ ba tuổi nữa, con đã bốn tuổi rồi. Con đã không còn liên quan đến những thứ như phim hoạt hình nữa, những thứ đó chỉ có con nít hôi mới xem thôi.
Đứa trẻ vô cùng thông minh như con không thèm xem phim hoạt hình ngây thơ đó. Được rồi được rồi, mẹ à, chúng ta mau chơi thuyền hải tặc đi."
Nói xong, cậu bé kéo Tô Thanh Anh qua bên kia.
Đôi chân ngắn tũn nhỏ nhắn đó chạy nhìn thật sự rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim người ta muốn tan chảy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn bóng lưng của hai mẹ con, tay trái đặt lên tim mình, dường như anh đã tìm ra mảnh ghép đã đánh mất ấy.
Hơn nữa còn được lấp đầy lại.
Sau đó Nguyễn Hạo Thần chơi cùng với cậu bé rất nhiều trò, mà Tô Thanh Anh chỉ nhìn không nói gì.
Hiếm khi nhìn thấy cậu nhóc này vui như vậy, Tô Thanh Anh cũng không muốn khiến cậu bé mất vui. Đối với cô mà nói, cậu bé này mới là quan trọng nhất.
Trên xe, Tô Thanh Anh ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, còn Tô Cảnh Nhạc đã chơi cả một ngày nên mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
"Nguyễn Hạo Thần, hôm nay là một ngoại lệ. Tôi hy vọng những ngày tháng sau này anh có thể cách xa Tiểu Bảo một chút."
Lời nói của cô khiến vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần trở nên lạnh lẽo, anh nhìn con đường phía trước với ánh mắt nham hiểm, không hề lên tiếng trả lời Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần đưa cô đến dưới khu chung cư ở trung tâm thành phố, đích thân bế đứa trẻ xuống.
Anh nhắm mắt làm ngơ trước lời nói vừa nãy của cô. Dù sao đây cũng là con của anh, dựa vào cái gì mà cô không cho anh tiếp xúc với cậu bé, như vậy là không công bằng.
"Nguyễn Hạo Thần, chẳng lẽ anh không nghe thấy những lời tôi nói vừa nãy sao? Sau này cách xa Tiểu Bảo một chút, tôi không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều."
Nguyễn Hạo Thần liếc nhẹ cô, so với dáng vẻ tức đến nổ phổi của cô thì người phía trước lại rất bình tĩnh nho nhã.
Cũng không vì như vậy mà cãi nhau với cô.
"Tiểu Bảo đã mệt cả ngày nay rồi, em định đánh thức thằng bé sao? Sau khi quay về, đợi thằng bé tỉnh dậy thì hẵng tắm rửa cho nó."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh không khỏi nhìn cậu nhóc ở trong lòng anh, vẻ mặt khó chịu không nói thêm gì nữa.
Quay trở về căn hộ, Nguyễn Hạo Thần đặt cậu bé xuống giường. Anh nhìn gương mặt đang say giấc và cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên vô cùng buồn cười. Tim anh bỗng mềm nhũn, trên gương mặt đẹp trai nở nụ cười cưng chiều.
Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán cậu bé.
Tô Thanh Anh khoanh hai tay trước ngực dựa lên thành cửa, nhìn thấy hết biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần. . ngôn tình sủng
Trên gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần càng thâm thuý hơn.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Trong phòng khách, Nguyễn Hạo Thần cởi áo khoác của mình ra rồi ném sang bên cạnh. Dáng vẻ của anh vô cùng tuỳ tiện, giống như nơi này là nhà của mình vậy.
Tô Thanh Anh cũng không biết nên làm gì với thái độ này của anh ta, dù sao có nói thì chưa chắc anh ta đã nghe.
"Em muốn nói gì? Nếu như bảo tôi rời xa con thì không cần bàn nữa, còn nếu như muốn nói về chuyện giữa chúng ta thì tôi rất vui lòng."
"Chuyện giữa chúng ta không có gì để nói cả. Hơn nữa, vào năm năm trước chúng ta đã chấm dứt hoàn toàn rồi. Vì vậy ngoại trừ chuyện của Tiểu Bảo ra, giữa chúng ta không còn chủ đề gì để nói cả."
Nghe lời nói của Tô Thanh Anh, Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười quái dị ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Dáng vẻ của anh như muốn ăn cô vậy.
Tô Thanh Anh bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy gượng gạo liền dời ánh mắt của mình đi.
"Tô Thanh Anh, vậy em đừng quên chỉ có một mình em ký vào đơn xin ly hôn, tôi vẫn chưa có ký. Vì vậy, nó vô hiệu.
Huống hồ giấy kết hôn của chúng ta vẫn còn hiệu lực. Rất nhiều người nói em đã chết, mà bây giờ em cũng đã đổi tên. Nhưng chỉ cần tôi cho người làm giám định vân tay của em thì chắc chắn sẽ xác định được hai người là một, như vậy em vẫn là vợ của Nguyễn Hạo Thần tôi.
Nếu như em kết hôn cùng với người đàn ông khác thì đã vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng. Hơn nữa tôi cũng không cho phép con trai của tôi gọi người đàn ông khác là bố, đặc biệt là Tôn Tử Phàm."
Nguyễn Hạo Thần nói xong, bỗng nhiên đi đến trước mặt cô rồi đứng ở trên cao nhìn biểu cảm uất ức của cô.
Đúng là quá... đáng yêu!
Mất một lúc sau, Tô Thanh Anh mới nhìn anh mỉm cười: "Nhưng anh cũng đừng quên vợ chồng ly thân từ hai năm trở lên là có quyền đơn phương ly hôn."
Mẹ nó!
Nguyễn Hạo Thần thầm chửi trong lòng.
Anh hít một hơi sâu rồi bỗng nhiên cúi người xuống, chống tay sang hai bên người cô.
Hình ảnh này rất quen thuộc...
Chẳng phải một tuần trước Nguyễn Hạo Thần cũng làm hành động như vậy với cô khi ở trong văn phòng của anh ta đó sao.
Đôi chân dài của Tô Thanh Anh quét qua, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần thay đổi, lập tức né ra. Đồng thời, anh cũng bắt đầu tấn công lần nữa cùng với tốc độ chuyển động của cô.
Hai người cứ đánh như vậy ở trong phòng khách, bản lĩnh của hai bên đều tương đương nhau. Nhưng trước giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn tập luyện, nên so sánh thực lực hiện tại của anh và Tô Thanh Anh, cô vẫn chưa bì kịp với anh.
Trong lòng Tô Thanh Anh cũng rất ngạc nhiên, kĩ năng của Nguyễn Hạo Thần không phải chỉ lợi hại bình thường, mà thậm chí còn cao hơn cô một bậc.
Sau một cú xoay người, Tô Thanh Anh bị trượt chân nên lảo đảo ngã nhào xuống.
Nguyễn Hạo Thần vội vàng kéo lấy cô, cuối cùng hai người cùng ngã xuống tấm thảm. Tô Thanh Anh còn chưa kịp cảm nhận cơn đau nơi cánh tay, đã bị sức nặng của cơ thể anh thu hút. Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó cắn chặt răng.