Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc đi ngang qua một quầy bán kem, cậu bé bỗng hôn cô.
“Mẹ ơi, con muốn ăn kem, mẹ mua kem cho con được không?”
Tô Thanh Anh không hề suy nghĩ lập tức lắc đầu, bụng của Tô Cảnh Nhạc không thích hợp ăn đồ lạnh. Tuy rằng ăn một chút thì vẫn có thể, nhưng vì tránh những chuyện không cần thiết xảy ra nên cô vẫn không cho cậu bé ăn.
Cô còn nhớ rất rõ năm ngoái sau khi cậu bé lén ăn một hộp kem thì bị nôn mửa tiêu chảy, không ngừng kêu đau bụng. Lúc đó cậu bé thật sự làm cô rất sợ.
Tên nhóc này chính là mạng của cô, nếu như cậu bé có mệnh hệ gì, cô không biết mình sống còn ý nghĩa gì nữa?
Cô liều mạng như vậy để đạt được kết quả này, không chỉ vì muốn trả thù, mà còn vì tên nhóc này. Chỉ khi cô đủ mạnh mẽ mới có thể để con ăn sung mặc sướng.
“Tiểu Bảo, con quên là mình không được ăn lạnh rồi sao?”
Cậu bé nghe vậy thì đặt cằm lên hõm vai cô, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn nhăn nhó, đôi mắt tròn xoe lộ chút thất vọng.
Chỉ cần ánh mắt này thôi cũng đủ làm Nguyễn Hạo Thần xao lòng, không phải vì bất cứ điều gì, chỉ đơn giản vì mối quan hệ huyết thống đã khơi dậy lòng yêu thương của mình đối với cậu nhóc này.
Dáng vẻ này mới giống trẻ con, chứ không phải dáng vẻ trưởng thành như lúc nãy khiến anh hốt hoảng, dù sao thì cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng biến mất, còn Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy xe Go Kart thì rất muốn chơi.
“Mẹ, tên khốn kia đã đi rồi.”
Lúc Tô Cảnh Nhạc được đặt xuống mới chú ý người đàn ông kia đã biến mất.
Tô Thanh Anh quay đầu liếc nhìn rồi gật đầu: “Quả thật đã đi rồi.”
Cô đang định quay người lại thì đã thấy Nguyễn Hạo Thần chạy tới từ cách đó không xa, mà trên tay anh đang cầm hai cây kem ốc quế.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng trở lại trước mặt họ, Tô Thanh Anh vẫn còn chưa kịp mở miệng trách cứ thì anh đã giành giải thích trước.
“Yên tâm, đây là kem bơ không có nhiều đá, trẻ con có thể ăn được. Đây là của em.”
Tô Thanh Anh bất giác cau mày lại khi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, sau đó cô thấy Tô Cảnh Nhạc nhận lấy kem.
Nguyễn Hạo Thần biết được cậu bé này không thể ăn đá qua biểu hiện của Tô Thanh Anh, vì vậy anh đã nhờ người làm ra loại kem bơ này với tốc độ nhanh nhất.
Hơn nữa còn kêu họ kiểm soát độ ngọt, không được quá ngấy.
Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn anh, sau đó khẽ liếm cây kem, đôi mắt to tròn sáng ngời.
Thật sự rất ngon!
Cậu bé ngẩng đầu nói với Tô Thanh Anh: “Mẹ ơi, thật sự rất ngon, mẹ nếm thử xem.”
Tô Thanh Anh nếm thử một miếng dưới cái nhìn của hai người họ, quả thật mùi vị rất tuyệt, độ ngọt cũng vừa phải, mềm mịn ngầy ngậy.
Đúng là không có chuyện gì mà tiền không thể làm được.
Điện thoại trong túi Tô Thanh Anh vang lên, cô bất giác nhìn Nguyễn Hạo Thần khi thấy dãy số.
Tô Thanh Anh nói: “Tiểu Bảo, mẹ đi nghe điện thoại một chút. Con ngoan ngoãn đợi nhé, không được chạy lung tung cũng không thể rời đi cùng với tên khốn này, biết không?”
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Anh là bố của cậu bé chứ không phải tên khốn đâu.1
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần nói thầm một câu.
Tô Thanh Anh đến cách đó không xa nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bọn họ.
Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng ăn hết cây kem, đứng chỗ lan can nhìn mọi người chơi xe Go Kart bên trong,. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.
Tất cả những đứa trẻ đang chơi với bố chúng, trong khi những người mẹ đang tươi cười rạng rỡ đứng bên ngoài lan can nhìn chồng con.
Tô Cảnh Nhạc thấy vậy thì ánh mắt trở nên ảm đạm hơn đôi chút, nhưng cậu không có điều kiện như họ.
Nguyễn Hạo Thần ngồi xổm xuống, dĩ nhiên anh cũng nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu bé.
"Con có muốn chơi không?"
"Không liên quan đến chú!"
Nguyễn Hạo Thần mở miệng muốn nói, nhưng lại bị câu nói này của cậu bé làm cho không biết nói như nào cho phải.
Tính cách cậu nhóc này thật đúng là giống hệt anh, chỉ cần ghét ai thì không hề nể mặt.
Anh không nói gì, trực tiếp bế cậu bé lên đi thẳng vào trong.
Ban đầu Tô Cảnh Nhạc còn muốn vùng vẫy, nhưng khi nhìn thấy anh đi về phía xe Go Kart thì lập tức im bặt.
Cậu len lén ngước nhìn người đàn ông này, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Mà cảm giác của Nguyễn Hạo Thần lại hoàn toàn khác, cơ thể của cậu nhóc mềm mại, còn có mùi sữa của trẻ nhỏ. Khoảnh khắc đó khiến trái tim trống rỗng của anh đột nhiên được lấp đầy.
Sau khi nghe xong điện thoại, Tô Thanh Anh quay lại thì không thấy hai người họ đâu. Trong lòng cô không khỏi có hơi lo lắng, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần bắt con trai cô đi rồi ư?
Cô vừa nghĩ đến khả năng này thì đã nóng ruột khó mà diễn tả.
“Mẹ, con ở đây!”
Tô Thanh Anh nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Tô Cảnh Nhạc thì vội vàng quay người lại nhìn. Cô đúng lúc trông thấy Nguyễn Hạo Thần đang chở cậu bé lao về vạch đích, giành được vị trí số một.
Tô Cảnh Nhạc vui vẻ vẫy bàn tay nhỏ, kiêu ngạo nhìn đám người bị rơi lại phía sau, trên khuôn mặt bánh bao kia ngập tràn sự vui vẻ và hạnh phúc mà trước nay chưa từng có.
Tô Thanh Anh nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, lẽ nào đây chính là cái gọi là máu mủ ruột thịt sao?
Những lúc Tiểu Bảo chơi đùa cùng với Tử Phàm, cô cũng chưa từng thấy con vui vẻ như vậy. Dù rõ ràng Tử Phàm đối xử rất tốt với cậu bé, coi cậu như con ruột của mình.
Nhưng cô luôn cảm thấy Tiểu Bảo đang kìm nén điều gì đó, là bởi vì khi cô ở bên cạnh Tử Phàm đều luôn ghi hận người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần này sao?
Bàn tay cầm điện thoại yếu ớt buông xuống, cô dựa vào cây cột bên cạnh, nhìn hai người đang chơi đùa vui vẻ.
Thật ra Tiểu Bảo như này cũng khá tốt, không cần phải hiểu chuyện quá mức hay kiêng kị nhiều như thế.
Dù sao đây cũng là vấn đề giữa người lớn, lẽ ra một đứa trẻ như cậu bé không nên bị cuốn vào.
Hơn nữa Tiểu Bảo biết quá nhiều chuyện, đến nỗi cô không thể đoán trước được, vì vậy từ khi cậu bé có ký ức đến nay đều vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Những đứa trẻ khác đều ầm ĩ đòi bố mẹ mua đồ chơi, còn cậu nhóc này đã bắt đầu yên tĩnh đọc sách.
Cô cũng không biết Tôn Tử Phàm đã nói gì với Tiểu Bảo khiến cậu bé trở nên cố gắng và bình tĩnh trầm ổn như vậy.
Ánh mắt cô nhìn hai bố con họ chăm chú, hóa ra sự chênh lệch giữa ruột thịt và không cùng dòng máu lại lớn đến vậy, có lẽ đây là sự kỳ diệu của quan hệ huyết thống nhỉ?
Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần chơi rất vui vẻ, đều mệt đến độ toát mồ hôi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Nguyễn Hạo Thần cười lên rất đẹp trai, thu hút không ít người vây xem, còn có mấy người đứng bên cạnh Tô Thanh Anh không ngừng la hét.
"Wow, wow, wow đẹp trai thật đấy, đứa nhỏ đó cũng đáng yêu quá đi mất! Tôi rất muốn biết mẹ của cậu bé xinh đẹp đến mức nào mới có thể sinh ra một cậu con trai đẹp như vậy?"
Này cô gái, tôi chính là mẹ của đứa trẻ đó!
Khi Tô Thanh Anh nghe thấy những lời này, ánh mắt không khỏi nhìn về phía mấy cô ấy, đôi môi đỏ hồng nở nụ cười.
Họ khen ngợi con trai của mình, tất nhiên cô cảm thấy tự hào và hạnh phúc.