Tô Thanh Anh nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại, nụ cười trên gương mặt cô dần tắt đi. Cô ấn vào tai nghe bluetooth ở bên tai.
"Chú Huy ạ!"
"Ừm, gần đây cháu sống thế nào? Về nước cũng đã lâu rồi, sống đã quen chưa?"
"Cảm ơn chú Huy quan tâm, sau khi cháu về nước mọi thứ đều ổn. Từ ngày mai cháu chính thức làm việc ở tập đoàn Nguyễn thị, cháu ở bên này cũng đang nghĩ cách thu mua cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị."
"Ừm, Tiểu Anh à, cháu phải chú ý an toàn. Người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này rất thông minh, một khi bị cậu ta phát hiện ra thì có thể sẽ bị tính kế ngược lại đó."
"Chú Huy yên tâm, nếu như bị phát hiện thì cháu sẽ nghĩ cách đối phó."
Người ở đầu dây bên kia điện thoại không trả lời ngay, một lúc sau cô mới nghe thấy giọng nói của ông ta: "Tiểu Anh à, cháu làm việc thì chú rất yên tâm. Nếu như cháu cần gì thì cứ lên tiếng, bên chú Huy còn có chút chuyện. Cứ như vậy đã nhé."
Chưa để Tô Thanh Anh nói gì, đối phương đã cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng máy bận, Tô Thanh Anh nhíu mày lại. Lẽ nào chỗ chú Huy đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không sao lại luống cuống như vậy? Đây là lần đầu tiên cô thấy chú Huy hốt hoảng như thế.
Dù sao thì cho đến bây giờ, trong ấn tượng của cô ông ta vẫn luôn là dáng vẻ bình tĩnh chững chạc.
"Mẹ ơi, là ông Huy gọi đến sao ạ?"
"Ừm, ông Huy hỏi chúng ta sống ở trong nước có tốt không."
Tô Cảnh Nhạc cúi đầu xuống, trong mắt là vẻ u buồn. Thật ra cậu bé vẫn luôn rất nhớ ông Huy, bởi vì ông Huy thật sự rất tốt.
Dường như Tô Thanh Anh nhìn thấu suy nghĩ của cậu bé: "Tiểu Bảo à, chờ mẹ làm xong việc bên này sẽ đưa con về Mỹ, sau đó sẽ không quay trở lại đây nữa."
Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu.
Mẹ làm gì cậu bé cũng ủng hộ. Cho dù ở nơi nào, chỉ cần có mẹ thì nơi đó chính là nhà của cậu bé!
Ở một bên khác, Thư Khả Như đã thay xong quần áo và định ra ngoài đi dạo. Đột nhiên cô ấy nhìn thấy có một dãy số lạ gọi đến điện thoại của mình.
Vì vậy cô ấy nghe máy mà không hề do dự gì: "A lô, xin chào, tôi là Thư Khả Như."
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ, vừa nghe đã biết là tiếng của ai.
"Tần Ngọc Linh."
Trong một quán cà phê, Tần Ngọc Linh ngồi ở nơi dễ thấy nhất. Có rất nhiều người đàn ông liên tục quay đầu lại vì vẻ xinh đẹp của cô ta.
Cô ta uống cà phê, trên gương mặt được trang điểm tinh tế nở nụ cười thản nhiên, nhìn vô cùng vui mắt.
Ở nơi này cũng có rất nhiều nam sinh, có người ngượng ngùng xin cách liên lạc với Tần Ngọc Linh nhưng đều bị cô ta khéo léo từ chối.
Khi Thư Khả Như đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này, cô ấy không hiểu tại sao Tần Ngọc Linh lại bỗng nhiên hẹn mình đến đây, lại còn nói muốn nói chuyện với cô ấy.
Thư Khả Như tưởng giữa cô ta và Tần Ngọc Linh không có gì để nói cả, nhưng tại sao mình lại phải tới đây chứ?
Đơn giản là vì muốn báo thù. Tần Ngọc Linh khiến cô ấy bị đánh, nếu như không đáp lại thì cô ấy thật sự ăn không ngon ngủ không yên.
Ban đầu cô ấy còn nghĩ phải làm sao để hẹn Tần Ngọc Linh ra ngoài, không ngờ cô ta tự mò đến tận cửa.
"Chậc chậc, cô Tần sống thoải mái dễ chịu thật đấy. Nhưng chắc là cô vẫn chưa nghe qua câu nói "thế cuộc xoay vần" đâu nhỉ?"
Tần Ngọc Linh nhìn Thư Khả Như, khẽ nhướng mày rồi cầm cà phê lên nhấp một ngụm, không thèm để ý đến lời nói của cô ấy.
Cô ta không biết có xoay vần hay không, nhưng cô ta biết cuối cùng người có kết cục thê thảm nhất sẽ là Thư Khả Như.
"Cô ngồi đi, có muốn uống gì không?"
"Giữa tôi và cô không cần phải giả vờ giả vịt, có chuyện gì thì nói nhanh lên. Tôi cũng đâu bận rộn bằng cô."
"Vậy chúng ta nói thẳng ra nhé, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi thành phố Giang Thành và mãi mãi rời khỏi A Ngọc?"
Nghe thấy lời nói của cô ta, Thư Khả Như cảm thấy vô cùng nực cười. Phải tự ti như thế nào thì cô ta mới cảm thấy Thư Khả Như có thể cướp Chu Ngọc chứ?
Tất cả trái tim của Chu Ngọc đều dồn vào Tần Ngọc Linh, sao anh ta còn để ý đến những người phụ nữ khác được? Vậy mà cô ta còn khuyên mình rời khỏi thành phố Giang Thanh, cô ta đúng là không tự tin về bản thân gì cả.
Huống hồ khuyên ai thì không khuyên, hết lần này đến lần khác chỉ khuyên Thư Khả Như. Chậc chậc!
Thật là thú vị!
"Vậy còn phải xem thử cái giá cô Tần đưa ra có thể khiến tôi hài lòng không đã. Ít nhất là mười triệu, nếu như không có mười triệu thì tôi không thể nào rời khỏi thành phố Giang Thành được."
"Vậy sao? Cô vẫn chưa nhận đủ bài học kinh nghiệm nhỉ, còn muốn mặt mình sưng phù thêm một tuần nữa sao?"
Thư Khả Như nhìn chằm chằm vào cô ta, đáy mắt lạnh đến thấu xương. Bây giờ ai cần ai còn chưa chắc đâu!
Cứ phách lối đi!
Tôi cho cô cơ hội phách lối!
Cô ấy không nhát gan, rời khỏi người đàn ông đó cô ấy sẽ sống tốt hơn. Mà trên thế giới này có nhiều đàn ông tốt như vậy, không hề thiếu một người như anh ta.
"Ầy, cũng chỉ có một mình Tần Ngọc Linh cô coi Chu Ngọc như bảo bối hiếm có. Anh ta chơi qua bao nhiêu phụ nữ như vậy cũng không sợ bị AIDS, đến lúc lây sang cho cô thì chắc sẽ thú vị lắm đây."
"Cô nói vớ vẩn cái gì vậy?"
Tần Ngọc Linh hét toáng lên về phía cô ấy, vẻ mặt lúc thì tái xanh lúc thì trắng bệch.
Sao lại hoảng sợ đến vậy nhỉ?
Đúng là không có gì đáng sợ, nhưng cô ấy thích nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ngọc Linh.
Thật là thoải mái quá mà!
"Cô biết tại sao hôm nay tôi đồng ý ra ngoài gặp cô không?"
Tần Ngọc Linh nhìn cô ấy với vẻ cảnh giác, cô ta không biết Thư Khả Như định làm cái gì. Thư Khả Như đã khác trước kia rất nhiều, không còn ngu ngốc nghe lời người ta nữa.
"Cô khiến mặt tôi sưng phù bao lâu, tôi cũng định để mặt cô sưng phù lâu như thế."
Tần Ngọc Linh nghe thấy vậy, răng cô ta cắn chặt đôi môi đỏ. Chưa đến ba giây, giọt nước mắt đã đọng lại trong khoé mắt của cô ta. Sự điềm đạm đáng yêu này có thể thu hút ham muốn bảo vệ phụ nữ.
Nhưng Thư Khả Như lại nở nụ cười lạnh lẽo, chiêu này dùng hoài mà không chán à. Cô ta thật sự tưởng Thư Khả Như sẽ không ra tay giống như trước kia sao?
Tần Ngọc Linh sai rồi!
"Khả Như, tôi chỉ bảo cô rời xa bạn trai tôi, đừng quấy rầy anh ấy nữa thôi, như vậy cũng sai sao? Tôi rời đi bao nhiêu năm thì cô cũng bám lấy anh ấy sau lưng tôi bấy nhiêu năm. Khả Như, tôi cầu xin cô đấy, cô đừng bám lấy A Ngọc nữa có được không? Tôi luôn xem cô là người bạn thân nhất của tôi."
Ồ, đúng là một bộ phim truyền hình đặc sắc, lời thoại này rất giống với lời thoại trong những bộ phim thần tượng máu chó.
Giọng nói của Tần Ngọc Linh không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để những người trong quán cà phê nghe thấy. Bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía bàn của hai người họ, đồng thời nhìn Thư Khả Như với ánh mắt căm ghét.
Dáng vẻ đáng yêu nhưng trong lòng lại độc ác đến như vậy!
Hơn nữa có rất nhiều người luôn luôn ghét người thứ ba, cho nên ánh mắt họ nhìn Thư Khả Như cũng không hề hiền lành gì.
Đây đúng là phiên bản thật của vở kịch cướp bồ bạn thân mà!
Thư Khả Như khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nhìn cô ta diễn trò. Cô ấy cảm thấy Tần Ngọc Linh không vào giới giải trí đúng là đáng tiếc, giới giải trí lại thiếu mất một người có kỹ năng diễn xuất tinh tế như vậy.
Kỹ năng diễn xuất này khiến cô ấy nể phục.
Nhưng cô ấy rất thích lời bài hát này: Cô cứ diễn của cô, tôi sẽ diễn như không thấy gì!