Lâm Tiêu nắm lấy cánh tay của anh, trong lòng càng lúc càng bất an. Cô ta cảm nhận được, kể từ khi người phụ nữ Tô Thanh Anh này xuất hiện thì Nguyễn Hạo Thần ngày càng xa cách mình.
Không thể để chuyện này tiếp tục phát triển như vậy được!
Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua cô ta, không nói gì.
Chẳng phải đã sớm phản bội rồi sao?
Kể từ lúc mất đi Tô Khiết vào năm năm trước, anh mới thực sự hiểu ai là người ngự trị trong trái tim mình. Bắt đầu từ lúc đó anh đã phản bội Lâm Tiêu về mặt tinh thần rồi.
Bây giờ Tô Khiết đã trở lại, sự phản bội từ thể xác chỉ là chuyện sớm hay muộn. Càng đừng nói anh đã hết yêu Lâm Tiêu lâu rồi.
Thấy anh im lặng không lên tiếng, nỗi bất an trong lòng Lâm Tiêu dần lớn hơn, Cô ta nhất định phải tìm cách trừ khử Tô Thanh Anh, nếu không thì Nguyễn Hạo Thần sẽ vứt bỏ cô ta vì ả phụ nữ kia!
Lâm Tiêu dần bình tĩnh lại, ngả người dựa lên lưng ghế. Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài bên má, mông lung nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Cô ta cắn chặt môi, trông vô cùng đau buồn.
Nguyễn Hạo Thần có hơi không đành lòng khi thấy cô ta như vậy: “Tiêu Tiêu, em đừng như vậy. Anh có thể cho em bất kỳ điều gì, chỉ riêng tình cảm… Anh không thể cho em được.”
“Nhưng mà…” Giọng nói khàn khàn của cô ta hơi run rẩy: “Nhưng anh từng nói cả đời này sẽ chỉ yêu mình em thôi. Sao anh có thể gạt em chứ? Rõ ràng anh biết em không còn gì mà! Em chỉ còn mình anh thôi! Vây mà bây giờ đến cả anh cũng muốn dứt bỏ em sao?”
“Tiêu Tiêu, không phải anh dứt bỏ em, Anh đã nói rồi, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em, Chỉ riêng tình cảm là không được.”
Lâm Tiêu không lên tiếng, ý định trừ khử Tô Thanh Anh trong lòng càng trở nên kiên quyết hơn.
Không ai có thể cướp Nguyễn Hạo Thần khỏi cô ta. Tô Khiết không thể, Tô Thanh Anh càng không thể!
Bên này, Tần Ngọc Linh đang đứng ở ban công nghe điện thoại. Không biết người bên kia nói cái gì mà mặt cô ta trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Cô ta cố gắng đè giọng xuống thấp, tức giận nói: “Tôi đã đừng có gọi cho tôi nữa cơ mà! Tôi không có tiền để đưa cho anh!”
“Hừ, tôi vừa quay lại với anh ấy không bao lâu. Huống chi từ khi quay lại Chu Ngọc cũng chưa từng chạm vào tôi. Sao tôi có thể mở miệng xin anh ấy một triệu tệ chứ, nếu như anh ấy hỏi thì tôi biết trả lời thế nào?”
“Tôi không quan tâm anh thế nào, giờ tôi chẳng có nổi một cắc nào đâu. Anh tự tìm cách đi, sau này cũng đừng liên lạc với tôi nữa!”
“Nếu cô không đưa tiền cho tôi, cô không sợ tôi sẽ về nước kể hết tất cả những chuyện mà cô đã làm trong những năm nay cho thằng ngu đấy biết à?”
Nghe được anh ta uy hiếp, Tần Ngọc Linh lập tức cúp máy rồi chặn luôn số điện thoại này. Cô ta tức giận đến toàn thân run rẩy!
Trước khi quay về cô ta đã nói rất rõ ràng, cho dù sau này có thế nào đi nữa thì cũng đừng làm phiền cô ta. Kết quả chưa được bao lâu đã gọi điện đòi tiền cô ta rồi. Coi cô ta là cây ATM chắc!
Tần Ngọc Linh siết chặt chiếc di động trong tay, cáu kỉnh vô cùng.
Suy nghĩ hồi lâu, cô ta vẫn cầm di động lên gọi cho Chu Ngọc. Chuông reo rất lâu nhưng không ai bắt máy.
Rốt cuộc anh đã đi đâu? Không phải là đi tìm con khốn Thư Khả Như kia rồi chứ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Tiêu Ngọc Linh càng tức giận hơn. Cô ta rất muốn dùng tay xé nát Thư Khả Như. Nhưng mặt của Thư Khả Như đã bị thương rất nghiêm trọng, lẽ ra anh ấy không nên đi tìm cô ta mới đúng. Không lẽ gặp chuyện quan trọng gì gấp sao?
Tiêu Ngọc Linh ổn định lại cảm xúc, đặt di động xuống, mở cửa xuống lầu.
“Quản gia, ông thấy Ngọc về chưa? Hoặc ông có biết anh ấy đi đâu không?”
Quản gia nghe hỏi thì lắc đầu, ông ta chỉ là quản gia thôi. Sao có thể biết được lịch trình của ông chủ.
“Cô Tần, cậu chủ chưa về, tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu.”
Tần Ngọc Linh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Quán bar Khuynh Thành 1998.
Trong căn phòng đèn màu rực rỡ, tiếng nhạc được mở hết cỡ. Trước mặt Chu Ngọc đã chất đầy chai rượu rỗng, âm lượng tối đa khiến tai như muốn điếc đến nơi.
Nguyễn Hạo Thần đưa Lâm Tiêu về nhà rồi nhanh chóng chạy đến đây. Anh vừa mới bước vào, nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc liền cau chặt mày.
Muốn làm người đầu tiên trên thế giới bị tiếng nhạc làm sốc chết à?
Nguyễn Hạo Thần tắt nhạc đi, cả thế giới cũng trở nên tĩnh lặng.
Chu Ngọc đưa rượu cho Nguyễn Hạo Thần, hai người cụng ly rồi ngửa đầu uống cạn.
Nguyễn Hạo Thần khó hiểu nhìn anh ta, bình thản hỏi: “Không phải ánh trăng soi tỏ lòng cậu đã quay về rồi sao? Sao còn chạy đến đây mua say?”
Chu Ngọc cười, một nụ cười rất xấu xa lại quyến rũ.
Anh ta chỉ vào chính mình: “Thần, tôi nghi ngờ mình trúng tà rồi. Cả ngày hôm nay tôi đều nhớ đến con nhóc chết tiệt Thư Khả Như kia mà không phải Ngọc Linh. Anh nói tôi có phải là bị điên rồi không?”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu nhưng không lên tiếng.
Lúc trước khi nghe tin Tần Ngọc Linh chết, Chu Ngọc điên cuồng thật lâu mới từ từ bước ra khỏi cú sốc đó. Bây giờ người ta không chết mà còn quay trở lại, chẳng lẽ không phải nên rất vui mừng mới đúng sao?
Tại sao lại nhớ đến người phụ nữ khác rồi?
Thư Khả Như hình như là bạn của Tô Thanh Anh thì phải?
Anh cũng từng có tâm trạng giống như Chu Ngọc bây giờ. Chính là sau khi Tô Khiết rơi xuống vực biển, lúc đó anh cũng cảm thấy mình điên mất rồi. Tô Khiết chết không phải càng tốt sao?
Như thế sẽ không còn ai xen vào giữa anh và Tiêu Tiêu nữa. Vậy mà sâu trong lòng không hề cảm thấy như thế. Chỉ thấy đau đớn vô cùng, bắt đầu hối hận đã ra tay bắn cô.
Khi anh không tìm được hài cốt của cô, cả thế giới dường như đã mất đi màu sắc vốn có.
Bấy giờ anh mới hiểu ra bản thân đã yêu Tô Khiết, yêu người vợ câm của mình mất rồi!
Nhưng cô đã không còn nữa, mà việc sinh non ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Tiêu Tiêu, khiến cô ấy đánh mất khả năng sinh con.
Đây cũng là lý do khiến anh vẫn luôn cảm thấy áy náy!
Chu Ngọc thấy anh suy nghĩ đến thất thần liền không khỏi bất lực thở dài. Anh ta đã từng hứa với đứa bé kia là sẽ không hé lộ bất kỳ điều gì liên quan đến Tô Khiết.
Trong đầu đột nhiên hiện lên mấy tấm ảnh kia, gương mặt quyến rũ lập tức có vẻ rối rắm.
“Thần, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện dù Tô Khiết còn sống cũng sẽ cả đời không chịu tha thứ cho anh chưa? Anh sẽ làm gì?”
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy thì nheo mắt lại, đáy mắt loé lên tia lạnh lẽo.
Anh trầm giọng: “Có phải cậu đã biết điều gì rồi không?”
“Không phải, tôi chỉ là đang lấy ví dụ. Năm đó tôi cũng từng tiếp xúc với Tô Khiết. Tôi thật sự cảm thấy cô ấy không phải là loại người như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần hung hăng chuốc rượu bản thân. Không phải là loại người như vậy ư? Vậy cô là loại người nào?
“Tô Khiết đã quay lại rồi!”
Chu Ngọc: “…”
Anh ta xin thề là mình chưa nói gì cả, sao Thần lại nói câu này?
“Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết. Thời gian năm năm đã thành công biến cô ấy trở thành một người xa lạ hoàn hảo. Cô ấy có thể nói chuyện, bản lĩnh trên thương trường cũng trở nên rất mạnh mẽ.”
“Làm sao anh biết Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết?”
“Ngủ với cô ấy, sau đó thấy vết bớt trên eo của cô ấy và cả vết thương do súng bắn ở ngực. Tuy cô ấy xăm hình lên để che giấu, nhưng tôi vừa liếc mắt là có thể nhận ra.”
Chu Ngọc lắp bắp không nói. Người này đúng là ma quỷ ưu tú trong số các ma quỷ. Mới bao lâu đâu mà đã ngủ với con người ta rồi? Quá đáng thật đấy!