Giọt rượu chảy dọc theo đường nét khuôn mặt của Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần vội bước đến kéo Lâm Tiêu ra, tức giận quát: “Tiêu Tiêu, em làm cái gì thế hả!”
Tôn Tử Phàm đi vòng qua bàn định giúp Tô Thanh Anh lau khô mặt nhưng lại bị cô đẩy ra. Cô vừa bước tới trước mặt Lâm Tiêu, vừa vươn tay vuốt rượu trên mặt mình.
Tô Cảnh Nhạc rất tức giận, nhưng mommy của cậu bé chắc chắn sẽ không để yên, mẹ nhất định sẽ đáp trả không nương tay!
“Chát!” Tô Thanh Anh giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Tiêu, đánh mạnh đến mức tay của cô cũng tê rần.
Còn Lâm Tiêu có đau hay không thì cô không biết.
Lâm Tiêu ôm lấy má trái, đôi môi đỏ mọng run rẩy, hai mắt trợn tròn, không dám tin nhìn Tô Thanh Anh. Cô ta dám đánh mình!
Nhưng không chờ Lâm Tiêu nói gì, Tô Thanh Anh đã sắc bén nói: “Quyến rũ đàn ông của người khác à? Cô nói thử tôi nghe xem tôi đã quyến rũ đàn ông của ai vậy? Cô đừng quên chính cô là hạng người gì!”
“Năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần đã kết hôn, là đàn ông có vợ. Cho dù cô là mối tình đầu của anh ta thì sự tồn tại của cô chính là chen chân vào gia đình người khác, cô mới là kẻ thứ ba đích thực. Lúc đó chẳng phải cô mới là kẻ đi quyến rũ đàn ông của người khác sao?”
Lời này của cô khiến cho rất nhiều người phải thay đổi cách nhìn về Lâm Tiêu. Những người vừa nãy vẫn còn cho rằng Lâm Tiêu làm đúng bây giờ đều không khỏi khinh bỉ.
Loại phụ nữ đê tiện như vậy thì có tư cách gì để nói người khác chứ? Đến đây để gây cười à?
Nhưng thân phận của Nguyễn Hạo Thần là cấp bậc nào chứ, cho dù cùng lúc có vài người phụ nữ cũng rất đỗi bình thường. Chỉ là dù thế nào đi nữa thì tất cả mọi người vẫn chán ghét kẻ thứ ba.
“Sau đó cô còn hại chết vợ hợp pháp của người ta, lại giả vờ đáng thương ra vẻ mình là người bị hại, vài năm sau chính thức chuyển chính. Lâm Tiêu, cô nói xem cô làm người ta ghê tởm biết nhường nào?”
Mỗi một câu nói của Tô Thanh Anh đều đâm mạnh vào trái tim của Lâm Tiêu. Như thể những sự việc và sự thật đã bị lãng quên đột nhiên bị người ta dùng hết sức phanh phui, phơi bày vẻ bẩn thỉu và xấu xí của cô ta trước bàn dân thiên hạ.
Nguyễn Hạo Thần nắm bắt được điểm mấu chốt, cái gì gọi là hại chết vợ hợp pháp?
Lâm Tiêu cắn đôi môi đỏ mọng của mình, nước mắt giàn giụa, trông thật sự đáng thương. Dáng vẻ này có khả năng khơi dậy cái gọi là ham muốn che chở của đàn ông nhất.
“Không phải, rõ ràng là Tô Khiết bắt cóc tôi, còn hại chết đứa con chưa ra đời của tôi. Là tự cô ta rơi xuống vực biển, không liên quan gì đến chúng tôi!”
Tô Thanh Anh nghe vậy thì cười mỉa: “Nghĩa là cô thừa nhận mình là kẻ thứ ba đúng không? Con cũng có luôn rồi. Bố ruột của nó có phải chính là người đàn ông đang đứng bên cạnh cô không?”
“À đúng rồi, cô nói Tô Khiết bắt cóc cô, nhưng sao nhìn kiểu gì cũng như cô mới là kẻ bắt cóc thế? Còn về việc có phải các người hại chết cô ấy hay không thì trong lòng các người rõ hơn ai hết. Điều tôi muốn biết hơn là, nửa đêm các người có thể an giấc sao?”
Tô Thanh Anh nhận lấy chiếc khăn tay mà Tôn Tử Phàm đưa đến, tao nhã lau đi vết nước vẫn chưa khô trên mặt mình, thích thú ngắm nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Tiêu.
Nguyễn Hạo Thần cau chặt mày, nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh. Lẽ nào chuyện năm năm trước còn có ẩn khuất khác?
Góc áo Nguyễn Hạo Thần bị người nắm lấy, cũng tiện thể kéo luôn suy nghĩ của anh trở về, anh cụp mắt nhìn Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lắc đầu, khóc nức nở: “Thần, anh phải tin em. Là Tô Khiết bắt cóc em thật mà! Anh đừng nghe cô ta nói xằng nói bậy!”
Tô Thanh Anh thực sự đang nói xằng bậy sao?
Nhưng cô chính là Tô Khiết, cũng có nghĩa cô chính là đương sự đã trải qua những chuyện kia. Vậy nên lời cô vừa nói chắc chắn không phải là nói bừa không có căn cứ.
“Xì!” Tô Thanh Anh phát ra một tiếng đầy khinh thường, sức chiến đấu của Lâm Tiêu trở nên tệ như vậy từ khi nào?
“Mommy, bị người phụ nữ nào đó láo nháo làm con chẳng còn hứng ăn nữa rồi. Mình về nhà đi ạ.”
Cậu bé tủi thân dang hai tay về phía Tôn Tử Phàm: “Daddy, bế con với.”
Tôn Tử Phàm nuốt một ngụm nước bọt, đây là lần đầu tiên thằng quỷ nhỏ này làm nũng với anh ta. Không hiểu sao anh ta lại có cảm giác sởn gai ốc, cứ cảm thấy việc này không đơn giản chút nào.
Rất nhiều người lúc này mới để ý còn có một cậu bé đáng yêu đang ở đây.
Tôn Tử Phàm bế cậu bé lên đứng sau lưng Tô Thanh Anh, trông ba người như một gia đình nhỏ.
Cho nên có rất nhiều người nghĩ rằng họ chính là một gia đình ba người.
“Này dì ơi, nếu con nhớ không lầm thì mắt của mommy con không mù đâu. Không đến nỗi bỏ qua người đàn ông xuất sắc như Daddy của con đây không cần để chạy đi tìm một tên đàn ông cặn bã khốn nạn đâu.”
“Nhưng thật ra con cảm thấy chú họ Nguyễn nào đó mù thật đấy. Nếu đã không biết cách dùng mắt để nhìn nhận người và những việc xảy ra xung quanh thì con đề nghị mau đi hiến tặng đi.”
Nguyễn Hạo Thần: "..."
Ý của thằng nhóc thối này là anh bị mù sao?
Nhiều người ở đây cũng nghĩ như vậy. Đã có một đứa con dễ thương thông minh và một người chồng điển trai có quyền có thế như này thì ai lại đi gạ gẫm đàn ông của người khác chứ?
“Tổng giám đốc Nguyễn, làm phiền anh hãy quản lý tốt bản thân và người phụ nữ của mình, đừng không có chuyện gì mà cứ chạy ra sủa bậy. Như thế sẽ rất ảnh hưởng đến hình tượng của Tổng giám đốc Nguyễn anh đấy.”
Cô chế nhạo nhìn Lâm Tiêu rồi quay người rời đi cùng Tôn Tử Phàm.
Nhìn bóng lưng của Tô Thanh Anh, đôi mắt Lâm Tiêu ngấn lệ, nhưng trong đáy mắt lại toát ra tia độc ác. Cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tô Thanh Anh như vậy đâu!
Không thể lưu cô ta lại được!
Sau khi ra ngoài, Tô Cảnh Nhạc không khỏi reo hò: “Mommy, lúc nãy mẹ tát người đúng là siêu cấp oai phong, lợi hại thật đấy!”
“Đương nhiên rồi, mommy của con hiện giờ chính là một nữ tướng siêu cấp vô địch. Hành hạ cặn bã thì khỏi phải chê!”
Nghe hai người đối đáp qua lại, Tô Thanh Anh chỉ có thể dở khóc dở cười, nói cái gì vậy chứ?
Nhưng cô vẫn rất thích câu cuối cùng, hành hạ cặn bã thì khỏi phải chê.
Xảy ra chuyện như vậy, Nguyễn Hạo Thần cũng không còn tâm trạng để ăn uống nữa, anh dẫn Lâm Tiêu rời đi.
Anh thực sự rất không hiểu nổi hành động của Lâm Tiêu ngày hôm nay. Thường ngày cô ấy dịu dàng yểu điệu là thế, sao lại làm ra chuyện khác thường như vậy?
Nguyễn Hạo Thần lại không biết, dáng vẻ đanh đá nanh nọc này mới là cách thức chính xác để Lâm Tiêu bộc lộ bản chất chính mình.
Ngồi trong xe, Lâm Tiêu nức nở: “Thần, có phải anh đã tin lời của Tô Thanh Anh không? Năm ấy không phải anh đã tận mắt nhìn thấy sao? Là Tô Khiết muốn giết chết em.”
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy những lời này của cô ta thì đáy lòng càng thêm hậm hực, có điều gì đó đang thôi thúc anh đi điều tra sự thật năm xưa. Nhưng nếu như kết quả điều tra không giống với những gì anh nghĩ thì phải làm sao? Anh phải đối mặt với Tô Khiết như thế nào?
Đồng thời, anh nên đối xử với Lâm Tiêu ra sao?
“Được rồi, em đừng khóc nữa, em càng như vậy thì anh càng nghi ngờ liệu có phải vụ bắt cóc xảy ra năm năm trước còn có ẩn tình gì khác không?”
Nghe thấy lời này của anh, trái tim của Lâm Tiêu đột nhiên đập “thình thịch” mãnh liệt.
“Cho nên anh đã tin lời con ả khốn nạn Tô Thanh Anh nói rồi sao? Thần, anh phải tin em, Tô Thanh Anh kia không phải hạng tốt lành gì. Hôm nay cô ta còn tung ảnh hai người ngủ cùng nhau ra ngoài!”
Thảo nào cô lại nói như thế trước khi rời đi.
Công bố ra ngoài càng tốt, Tôn Tử Phàm chắc sẽ tức giận lắm nhỉ.
Ngẫm lại thái độ của cô đối với Tôn Tử Phàm và với mình, trong lòng anh ngột ngạt đến khó chịu!
“Thần, bây giờ em mới là vợ chưa cưới của anh, anh không thể làm chuyện có lỗi với em!”