Nhưng bây giờ, đối mặt với sự uy hiếp của Lâm Tiêu, cô chẳng còn sợ sệt gì cả, thậm chí còn có chút chờ mong, đây chính là cảm giác sau khi đã trở nên mạnh mẽ đấy nhỉ.
Không cần sợ hãi bất cứ sự uy hiếp hoặc việc gì, cô còn muốn xem xem lần này là ai đùa giỡn ai.
Cô sẽ trả lại tất cả những thủ đoạn mà Lâm Tiêu đã dùng để đối phó với cô, bây giờ mới chỉ là bước đầu tiên thôi.
Mới có bước đầu tiên mà Lâm Tiêu đã phát điên lên như thế này rồi, vậy sau này còn quá đáng hơn thì phải làm sao đây?
"Cô Lâm, tôi quên nói cho cô biết, thứ con người tôi không sợ nhất chính là uy hiếp, cô càng không muốn tôi đến gần Nguyễn Hạo Thần thì tôi lại càng muốn đến, làm cho anh ta thích tôi, sau đó vứt bỏ cô!"
Tô Thanh Anh cảm thấy, độc ác với người khác đúng là một trò vui, đặc biệt là lúc đối mặt với kẻ thù của mình.
Cảm giác này rất là thoải mái!
Chính là cảm giác thích nhìn dáng vẻ cô ta thấy tôi thì khó chịu nhưng lại không làm gì được tôi.
"Mày mơ đi! Hạo Thần chắc chắn sẽ không thích loại đàn bà như mày đâu, Tô Thanh Anh, tao nói cho mày biết, nếu như mày chọc giận tao thì kết cục của mày nhất định sẽ còn thảm hơn Tô Khiết gấp nghìn lần!"
"Vậy sao? Không phải Nguyễn Hạo Thần yêu Tô Khiết sao? Cô xem, tôi giống Tô Khiết thế này, khiến anh ta thích tôi cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, đúng không nè? Huống chi chúng tôi còn ngủ với nhau nữa."
Sau khi nói xong, Tô Thanh Anh tắt máy, cô cũng không muốn nghe tiếng Lâm Tiêu thét gào như tiếng ác long nữa, tiếng thét chói tai đến mức có thể đâm thủng màng nhĩ của cô.
Những gì Lâm Tiêu nợ cô, cô sẽ lấy lại từng cái một, những nỗi khổ nhục cô đã từng trải qua, cô cũng sẽ để Lâm Tiêu tự mình trải nghiệm một lần.
Tô Thanh Anh lái xe trở về biệt thự, nhìn thấy Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc một người đứng một người ngồi xổm ở bên khóm hoa, không biết đang tìm gì.
Trước đó mấy ngày cô đã tìm được nhà rồi, hiện tại phòng ốc cũng đã được quét dọn sạch sẽ, ngay hôm nay có thể chính thức chuyển vào ở.
Bây giờ cô trở về chính là để thu dọn hành lý, đưa cả Tiểu Bảo theo, cứ ở đây mãi cô cũng không tiện.
Nghe thấy tiếng phanh xe, hai người kia cùng quay đầu lại nhìn.
"Mẹ, sao hôm nay mẹ về sớm thế? Con vừa mới daddy gieo hạt giống hoa đó, là hoa hồng trắng mẹ thích nhất đó!"
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh ngẩn người, tầm mắt rơi vào trên người Tôn Tử Phàm, loài hoa cô thích là hoa hồng trắng, giống như loài hoa mà bố và mẹ cô yêu thích, hoa hồng trắng đại diện cho tình yêu thuần khiết.
Nhưng cô không ngờ Tôn Tử Phàm sẽ đích thân gieo trồng, cô vừa cảm động vừa bất ngờ.
Tô Thanh Anh rất hy vọng Tôn Tử Phàm đừng đối xử tốt với cô như vậy, bởi vì cô không có cách nào đáp lại thứ tình cảm dịu dàng ấm áp này.
Cô không muốn làm tổn thương Tôn Tử Phàm, nhưng việc cô từ chối cũng chẳng khác nào làm tổn thương người ta.
"Xong việc rồi hả?"
"Vâng, Tử Phàm, em muốn nói với anh một chuyện, em đã tìm được nhà rồi, hôm nay em định đưa Tiểu Bảo chuyển ra ngoài, chỗ đó rất gần công ty, Tiểu Bảo đi học cũng tương đối thuận tiện."
Lần này Tôn Tử Phàm không ngăn cản, cô cũng mua sắm đầy đủ rồi, anh ta ngăn cản cũng không có tác dụng.
"Ừ, anh giúp em chuyển đồ, sau đó cùng nhau ăn cơm đi, xem như là xông nhà."
Tô Thanh Anh cười, gật đầu, nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng tràn đầy sự hổ thẹn.
Cô nợ Tôn Tử Phàm, món nợ này cả đời cũng không trả hết.
Đồ đạc của Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc cũng không nhiều, một cái va li là hết.
Sau khi đến nhà mới, Tô Cảnh Nhạc cũng khá hài lòng, nơi này mặc dù không to như biệt thự, nhưng nhìn vào cảm giác rất ấm áp.
Tôn Tử Phàm nằm trên ghế sô pha, nhìn một lượt quanh nhà, nơi này bố trí rất ổn, thật sự rất ấm cúng, đây mới là hương vị của gia đình.
"Tiểu Anh Anh, anh cũng muốn ở đây, không muốn đi về."
Ton Tử Phàm nói nhỏ.
Tô Thanh Anh nghe vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, khó hiểu nhìn anh ta.
"Anh bỏ nhà to không ở, cứ đòi chen chúc với em trong căn nhà nhỏ này làm gì, đầu anh bị úng nước hả? Hút hết nước dưới biển hay gì?"
Tô Cảnh Nhạc vui vẻ đi từ trên lầu xuống, chỉ nghe thấy mấy câu như vậy, mẹ của cậu bé thực ra rất thông minh, chỉ là thi thoảng sẽ giả ngu.
"Mẹ, daddy ở chung với chúng ta không phải chuyện rất bình thường sao? Chúng ta một nhà ba người ở cùng nhau mới coi là gia đình, nếu như daddy Tử Phàm không ở, chẳng phải con lại trở thành trẻ mồ côi hay sao?"
Những lời này của Tô Cảnh Nhạc làm Tô Thanh Anh đang rót nước bỗng khựng lại, ánh mắt đăm chiêu.
Nhất thời cô không biết nên nói gì, như vậy đối với Tôn Tử Phàm cũng không công bằng.
Hơn nữa ngày ngày Tiểu Bảo gọi Tôn Tử Phàm là daddy cũng sẽ rất ảnh hưởng đến việc Tôn Tử Phàm tìm bạn gái.
Tôn Tử Phàm cũng cảm thấy được tâm trạng cô không tốt, vội nói: "Tiểu Bảo, con không phải trẻ mồ côi, con là con của daddy, sao lại là trẻ mồ côi được?"
Tô Thanh Anh quay lại nhìn Tôn Tử Phàm, khó tránh có chút không biết phải làm sao.
Cô rót cho anh ta một ly nước, ngồi xuống sô pha.
Thấy Tôn Tử Phàm muốn nói lại thôi, muốn nói lại không biết nên lên tiếng như thế nào.
Tôn Tử Phàm uống một hớp nước, nhếch môi cười: "Tiểu Anh, bây giờ em đang định cầu hôn anh hả? Anh đã chuẩn bị xong rồi, mời em bắt đầu."1
Tô Thanh Anh: "..."
Khóe miệng cô giật giật, anh ta lúc nào cũng có thể khiến cô bình tĩnh lại, có thể nói Tôn Tử Phàm là người hiểu rõ cô nhất.
"Em đang nghĩ, cứ để Tiểu Bảo gọi anh là daddy mãi không ổn, nhỡ đâu có cô gái nào đó nhìn trúng anh, sau đó lại thấy Tiểu Bảo gọi anh là daddy, chẳng may người ta hiểu lầm phủi mông bỏ đi, thì đến cơ hội cho anh giải thích cũng không có."
Cô bận tâm đến cả việc kết hôn của anh ta rồi, anh ta còn có thể nói gì nữa?
Nhìn Tô Thanh Anh, Tôn Tử phàm cười cực kỳ nặng nề, cô biết rõ tình cảm của anh ta, nhưng luôn ngăn cách bên ngoài.
Cô biết rõ anh ta sẽ không chú ý quá khứ của cô, nhưng bản thân cô lại cứ để ý!
Tô Cảnh Nhạc đi xuống, cậu bé cũng không biết rốt cuộc mẹ mình đang suy nghĩ gì, đàn ông "ba tốt" thì không cần, cứ đòi yêu mấy tên cặn bã kia.
"Anh chẳng hiếm lạ gì mấy cô gái kia, anh chỉ thích em thôi!"
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Thanh Anh há hốc miệng, muốn nói gì đó.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tôn Tử Phàm, những lời muốn nói lại không thốt nên lời.
"Daddy, mẹ, chúng ta không nói chuyện nữa được không? Chúng ta đi ăn cơm đi, con đói rồi."
"Đi, chúng ta đi ăn cơm."
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng.
Lần nào ăn cơm cũng gặp, Tô Thanh Anh chỉ có thể thầm chửi tục trong lòng, đụng phải Lâm Tiêu, cô chẳng còn tí khẩu vị nào.
Cô cũng không thể hiểu nổi, tại sao ông trời lại không để cô được yên ổn vậy? Ăn một bữa cơm mà cũng gặp nhau.
Lâm Tiêu dĩ nhiên cũng nhìn thấy Tô Thanh Anh, trong mắt hiện lên vẻ độc ác.
Nguyễn Hạo Thần cũng về phía Tô Thanh Anh, anh cảm thấy không vui.
Lâm Tiêu ngước mắt, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh, cô ta nắm chặt túi xách, cắn môi.
Cô ta tức giận bừng bừng đi qua chỗ Tô Thanh Anh, cầm ly rượu tạt thẳng vào mặt cô.
"Tô Thanh Anh, cô thích quyến rũ đàn ông của người khác như vậy hả?"
Câu này khiến không ít người liếc mắt sang đây.