Tô Thanh Anh đã từng nghĩ tới tập đoàn Tô thị, nhưng quan niệm về việc kinh doanh và sản phẩm không phù hợp, vì thế suy nghĩ lại, cũng chỉ có tập đoàn Nguyễn thị là thích hợp nhất.
Các tập đoàn khác cũng không muốn, tất cả đều muốn tập đoàn Nguyễn thị, Tô Thanh Anh cũng hiểu rõ, bọn họ cũng là muốn công ty nhanh chóng ổn định lại.
Nếu như lần này bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Nguyễn thị thành công thì tập đoàn DN trên cơ bản cũng ổn định.
Sau khi tan họp, Tô Thanh Anh không tránh khỏi có hơi đau đầu, nếu như là những đối tác khác thì vẫn còn ổn, có thể giải quyết gọn nhẹ, nhưng đối phương lại là tập đoàn Nguyễn thị.
Cô phải để người khác đi cùng cô mới được, hiện tại cô không muốn nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần.
"Lisa, giao chuyện hợp tác cùng tập đoàn Nguyễn thị cho nhân viên làm đi, nếu như có ai trong số họ có thể khiến cho tập đoàn Nguyễn thị hợp tác cùng chúng ta thì tăng gấp đôi tiền thưởng."
Có thưởng mới có động lực làm việc chứ!
"Vâng, phó tổng giám đốc."
Ngay sau đó, Tô Thanh Anh nhanh chóng giải quyết một số tài liệu gấp, sau khi giải quyết khá ổn thỏa thì trực tiếp rời khỏi công ty.
Tô Thanh Anh tìm đến theo địa chỉ khách sạn mà Thư Khả Như gửi cho cô.
Phòng 6066.
Tô Thanh Anh nhấn chuông, rất nhanh cửa đã được mở, Hướng Tây Thần nhìn thấy Tô Thanh Anh, lập tức nhận ra cô.
Trước kia Thư Khả Như đã nói với anh ta về chuyện liên quan đến Tô Thanh Anh, tóc ngắn, mặc vest nữ, là kiểu phụ nữ thông minh tài giỏi.
"Chào cô Tô, mời vào."
Thư Khả Như nằm trên sô pha bôi thuốc nghe thấy tiếng động, lập tức bật dậy.
Hiện tại mặt cô ấy đau vô cùng, sưng đến mức không nhìn rõ ngũ quan nữa rồi, chỉ có thể nói ba người kia ra tay cũng ác thật đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thư Khả Như, Tô Thanh Anh càng nhíu mày sâu hơn, không ngờ cô ấy lại bị thương nặng như thế này. Sau khi cô rời đi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
"Khả Như ai đánh cậu ra nông nỗi này thế? Chu Ngọc sao?"
Thư Khả Như gật đầu, lập tức quay người lại lấy giấy bút viết lia lịa, cô tóm tắt lại đại khái mọi chuyện cô đã trải qua vào tối hôm qua.
Tô Thanh Anh cầm lấy đọc kỹ một lượt, cô phát hiện lòng dạ của người phụ nữ mưu mô Tần Ngọc Linh kia cũng thâm hiểm thật, không thua kém gì con khốn Lâm Tiêu kia.
Nếu đem hai người này ra so sánh, có khi Tần Ngọc Linh còn cao tay hơn, cô ta và Chu Ngọc đã xa nhau lâu như thế mà vẫn có thể khiến Chu Ngọc đối xử tốt với cô ta như vậy, đúng là không đơn giản.
"Vậy cậu không lẽ cứ chịu bị đánh như thế hả?"
Thư Khả Như tức giận lắc đầu, trong mắt toàn bộ đều là lửa giận.
Cô ấy tiếp tục cầm bút lên viết: "Đợi tớ khỏe lại tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho Chu Ngọc và con khốn Tần Ngọc Linh vô cùng ghê tởm kia đâu, ban đầu cô ta giấu kĩ như thế, đúng là bạn thân đã cướp người đàn ông bạn mình thích rồi lại còn khóc lóc cầu xin tha thứ trong truyền thuyết mà!"
Nhìn thấy Thư Khả Như viết như vậy, Tô Thanh Anh không nhịn được có chút mắc cười, thực ra Thư Khả Như kiên cường hơn cô nhiều.
Cô ngưỡng mộ sự kiên cường đó của Thư Khả Như!
Hướng Tây Thần đi tới đọc, khinh bỉ cười nhạo một tiếng.
"Khả Như, Chu Ngọc đối xử với em như vậy rồi, đừng có nói với anh là em vẫn còn yêu cậu ta đấy nhé, không thấy nhục hả?"
Thư Khả Như lườm Hướng Tây Thần, con mắt nào của anh ta thấy cô ấy vẫn còn thích Chu Ngọc thế?"
Bị điên chắc?
Tô Thanh Anh chỉ cười không nói gì, ai cũng từng mắc sai lầm, cô cũng vậy thôi!
Cô đã từng hèn mọn mà yêu Nguyễn Hạo Thần đến vậy, cuối cùng thứ cô đổi lấy lại là cuộc sống giống như địa ngục.
Thư Khả Như cúi đầu, tiếp tục viết: "Tiểu Anh, cậu không cần lo cho tớ, tớ chỉ đau mặt thôi, không có vấn đề gì khác. Tần Ngọc Linh cố tình kích động tớ, sau đó tớ tát cô ta một cái, kết quả Chu Ngọc sai hai tên vệ sĩ đến vả miệng tớ, còn nói phải ra tay thật nặng."
Nghe vậy, Tô Thanh Anh không khỏi có chút kinh ngạc, cô không ngờ rằng Chu Ngọc lại làm như vậy, còn đau hơn anh ta tự mình ra tay, lúc đó trong lòng Thư Khả chắc chắn vừa khó chịu lại vừa bất lực.
Đều là lỗi của cô!
"Xin lỗi cậu Khả Như, tớ không nên kéo cậu theo, nếu cậu không đi thì đã chẳng gặp những chuyện này."
Thư Khả Như vội vàng lắc đầu xua tay, viết: "Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, sao có thể trách cậu được chứ."
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh, đáy mắt xoẹt qua vẻ phiền muộn, nơi đây rõ ràng là nhà của cô, nhưng những gì lưu lại chỗ này chỉ có thương tích đầy mình, không có bất kỳ thay đổi nào.
Tô Thanh Anh nắm chặt tay Thư Khả Như, nói: "Nếu như cái thành phố này khiến cậu cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, vậy thì đến một thành phố xa lạ khác thử xem, thời gian trôi đi sẽ làm mờ vết sẹo trong lòng, cậu sẽ phát hiện có thể bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa."
Thư Khả Như muốn cười, nhưng lại không dám cười, cô nói một câu mà mặt cũng đau đến chết đi sống lại, huống chi là cười.
Thư Khả Như viết tiếp: "Canh gà cho tâm hồn của cậu tớ xin từ chối, hơn nữa còn đá đổ."
Có điều Thư Khả Như quả thực cũng muốn rời khỏi thành phố này đi đến một thành phố xa lạ thăm quan, khi nào vết thương của cô khỏi hẳn, cô sẽ trả lại tất cả cho Tần Ngọc Linh. Cô không đánh lại được Chu Ngọc, lẽ nào còn không đánh lại được con khốn Tần Ngọc Linh kia sao?
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tô Thanh Anh liếc mắt nhìn tin tức bên trong.
Cô nở nụ cười kỳ lạ, nếu cô nhớ không lầm thì vào buổi tối đầu tiên sau khi cô và Nguyễn Hạo Thần đăng ký kết hôn, anh cũng đi cả đêm không về.
Đêm hôm ấy anh ở trong bệnh viện trông chừng Lâm Tiêu, kết quả là tin tức lan truyền.
Đều là những tin đại loại như bà Nguyễn chỉ là vợ trên danh nghĩa, tổng giám đốc Nguyễn ở bệnh viện chăm sóc bạn gái là người thực vật.
Lúc đó cô không để ý, luôn ngu ngốc tự nói với mình rồi sẽ có một ngày anh sẽ cảm động...
Nhớ lại, bản thân cũng thật là quá mức ngu xuẩn.
"Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏi hẳn đi, cứ coi như tai nạn lao động, nghỉ phép có lương."
Nghe thấy vậy, Thư Khả Như trợn tròn mắt, hạnh phúc đến đột ngột quá, sếp tốt tìm ở đâu thế không biết?
"Tớ còn có chuyện, đi về trước đây."
Thư Khả Như gật đầu, tặng Tô Thanh Anh một nụ hôn gió.
Tô Thanh Anh ngồi trên xe, điện thoại vang lên, là số lạ gọi đến.
Dường như cô nhớ ra cái gì đó, chuông reo một hồi mới bắt máy.
"Alo, xin chào, tôi là Tô Thanh Anh."
"Tô Thanh Anh, đồ hèn hạ, mày quyến rũ Hạo Thần thì cũng thôi đi, còn mang chuyện ra bêu rếu trên truyền thông, rốt cuộc mày muốn làm gì?"
"Tôi nghĩ rằng cô Lâm hẳn phải biết tôi muốn làm gì chứ, không ngờ cô Lâm lại hồ đồ như vậy."
Ở đầu bên kia Lâm Tiêu tức gần chết, hận không thể lập tức xé nát bản mặt Tô Thanh Anh, ở tiệc đính hôn Nguyễn Hạo Thần và người phụ nữ khác mây mưa thất thường, tự mình biết cũng thôi đi, bây giờ tất cả mọi người đều biết, cô ta biết giấu mặt vào đâu?
"Tô Thanh Anh, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày và Tô Khiết có quan hệ gì?"
Ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã sai rồi, Tô Khiết và Tô Thanh Anh trông giống nhau như vậy, sao có thể không có quan hệ gì với nhau được chứ?
"Cô Lâm, vậy phải xem cô đoán thế nào đã, tôi và Tô Khiết có quan hệ ra sao? Cô cảm thấy chúng tôi có quan hệ gì?"
"Con khốn, tao sẽ không chơi cái trò đoán đố gì đó với mày đâu, tao cảnh cáo mày, đừng có mà lại gần Hạo Thần nửa bước, nếu không nhất định tao sẽ không tha cho mày! Ban đầu tao có thể dùng mọi thủ đoạn tống Tô Khiết xuống địa ngục được thì cũng có thể đưa mày xuống đó cùng cô ta!"
Bàn tay Tô Thanh Anh vô thức siết chặt điện thoại. Phải, người đẩy cô xuống địa ngục không chỉ có cô ta, còn có cả Nguyễn Hạo Thần nữa!