“Phải đấy, anh định làm thế nào đây?” Bây giờ Thư Khả Như đã biết không nợ Tần Ngọc Linh thứ gì cả. Trước đây vì cảm thấy mình hại chết cô ta nên mới để Chu Ngọc tra tấn không hề do dự.
Nó đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy, sau khi nỗ lực trị liệu, bây giờ cô ấy đã bình thường trở lại, nên cảm giác sợ hãi này cũng đã dần giảm bớt.
Cô ấy sẽ không vì vậy mà sợ Chu Ngọc. Lúc mới trở về anh ta bất chợt xuất hiện trước mặt, cô ấy thừa nhận mình hơi sợ hãi, trong lòng vẫn rất sợ anh ta. Nhưng kể từ khi Tần Ngọc Linh xuất hiện, từ lúc cô ấy kể lại chuyện xưa cho Tô Thanh Anh, cô ấy đã trở lại bình thường!
Đã bình thường lại đối với những tổn thương Chu Ngọc từng gây ra!
Bây giờ cô ấy mới là Thư Khả Như chân chính mang nanh vuốt lạnh thấu xương, không chịu yếu thế mà đánh trả mọi thứ, chẳng sợ đối phương mạnh mẽ thế nào.
Cô ấy khi chưa gặp Chu Ngọc chính là như thế, sau khi gặp anh ta mới biến thành dáng vẻ yếu đuối. Bây giờ sẽ không thế nữa, cô ấy sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt, yêu quý bản thân mình.
Người khác thích thế nào cũng không liên quan gì đến cô ấy, bao gồm cả Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh!
Chu Ngọc liếc mắt, hai người mặc đồ đen tiến đến đè cánh tay cô ấy, khiến cô ấy không cách nào nhúc nhích.
“Các người buông tôi ra. Chu Ngọc, anh muốn làm gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy toàn là vẻ kiên cường, không hề có ý muốn nhận thua.
“Muốn làm gì? Không phải cô thích bạt tai người khác lắm sao?”
Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn cô ấy loé lên tia lạnh lùng.
Cô ta làm tổn thương ai cũng được, nhưng không thể tổn thương Tần Ngọc Linh. Cô ấy là người anh ta quý trọng nhất, là người anh ta nhớ mong nhiều năm.1
Cô ta rúc vào ngực anh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô ta chính là muốn hiệu quả thế này, khiến cho Chu Ngọc đích thân dạy dỗ Thư Khả Như.
Hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, cô ta cảm nhận được trên mặt mình hơi rát, chắc là bị móng tay của Thư Khả Như cào qua rồi. Thật đáng chết!
“Ngọc, hồi nãy chắc cô ấy không cố tình đâu...”
Nhìn thấy vết máu nhạt màu trên mặt cô ta, con ngươi đen như mực của anh ta lại u ám thêm vài phần.
“Em quá lương thiện nên mới bị bắt nạt. Anh sẽ đòi lại công lý cho em.”1
Anh ta ngẩng đầu nhìn người mặc đồ đen: “Ra tay đi, đánh mạnh vào. Nếu không thì tay của mấy người cũng không cần giữ lại đâu.”
Nghe vậy, gương mặt Thư Khả Như tái nhợt trong nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt trẻ con lan tràn bi thương vô hạn. Cuộc đời cô ấy đúng là đáng buồn cực độ.
Ngày càng nhiều người đến vây xem, nhưng mà không ai có ý muốn đứng ra giúp đỡ, đơn thuần chỉ là đến xem kịch vui mà thôi.
Thói đời nóng lạnh cùng lắm cũng chỉ thế này.
Trong xã hội thượng lưu này, chuyện như vậy ở đâu cũng có. Mọi người không cần phải giúp đỡ, bị đánh đúng là đáng thương, nhưng người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng giận, nên đứng xem kịch là được rồi.
Sao phải xen vào chuyện của người khác?
Đó là tâm trạng của mỗi người ở đây.
Bọn họ sẽ không bao giờ đi tìm hiểu chân tướng và khúc mắc bên trong.
“Chát!”
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, chết lặng, không hề có cảm giác đau đớn, đầu cô ấy nghiêng sang một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mái tóc đen như mực xõa xuống, khiến cho dáng vẻ của cô ấy càng thêm chật vật.
Chát!
Lại một cái tát rơi trên mặt cô ấy, lần này là bên mặt kia, khoé miệng đã chảy máu đỏ.
Hai cái tát này dùng bao nhiêu sức chỉ có mình cô ấy mới có thể nói được, cảm giác đau đến chết lặng.
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, nước mắt kiên cường không chảy xuống. Chu Ngọc, Chu Ngọc!
Mắt cô bị mù nên mới có thể thích tên đàn ông này!
Đầu hơi choáng rồi, phải làm sao đây?
Tai cô ấy cũng ong lên, hơi mệt rồi phải làm sao đây?
Chát!
Một cái tát nữa lại đánh xuống, cô ấy mất cảm giác. Khuôn mặt trẻ con xinh đẹp đã bắt đầu sưng đỏ, khiến cho người xem thấy hơi kinh khủng.
“Dừng tay, các người đang làm gì thế?”
Giọng Lâm Tiêu truyền đến, cô ta đi đến thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cô gái này không phải là trợ lý của Tô Thanh Anh sao? Sao lại bị đánh thành thế này
Nhìn về phía Tần Ngọc Linh trong lòng Chu Ngọc, cô ta dường như hơi hiểu ra tại sao lại thế này.
“Cô Lâm, cô gái này đắc tội tôi nên tôi đang dạy bảo cô ta. Làm phiền đến lễ đính hôn của cô và Thần, thật sự rất xin lỗi!”
“Cút ngay!”
Một tiếng gầm vang lên, Hướng Tây Thần xong đến, nhìn thấy tình huống như vậy, trên khuôn mặt anh tuấn dày đặc vẻ lạnh thấu xương, u ám vô cùng.
Anh ta không nói hai lời gạt ngã hai tên đồ đen, cơ thể Thư Khả Như lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Hướng Tây Thần vội vàng đỡ cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy không chịu nổi của cô ấy, không kìm được mà đau lòng.
Ánh mắt của cô ấy vẫn rất dịu dàng: “Khả Như, đừng sợ. Anh bảo vệ em!”
Nghe thấy những lời này của anh ta, nước mắt cô ấy không khống chế được nữa mà chảy dài. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói những lời này với cô ấy, nhưng giờ phút này, chúng đã chọc trúng nơi yếu ớt nhất của cô.
Nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt, đôi mắt híp lại của Chu Ngọc hiện lên sự lạnh lùng mãnh liệt. Anh ta không quen nhìn thấy có người ở bên cạnh Thư Khả Như, đặc biệt là đàn ông.
Hướng Tây Thần nhẹ nhàng lau nước mắt chảy xuống khoé mắt cô ấy, ngẩng đầu nhìn Chu Ngọc: “Nam tử hán đại trượng phu mà lại xuống tay với phụ nữ như vậy. Hai người có thù oán gì?
Thật là buồn nôn đến tột đỉnh. Vừa bắt người ta phải cút ra khỏi thế giới của mình, lại vừa cưỡng ép người ta tiến vào thế giới đó. Chu Ngọc, anh nếu trong người có bệnh thì đi trị đi, đừng có trút giận lên đầu Khả Như.
Anh có gan thì xem lại người phụ nữ của mình đi, đừng có buông lời thị phi còn muốn hãm hại người khác. Một thằng cặn bã và một con trà xanh đúng là tuyệt phối!”
Anh ta lạnh lùng cười, cởi áo vest ra khoác lên đùi cô ấy, bế cô ấy rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Chu Ngọc chăm chú nhìn bóng họ rời đi, trong lòng nổi lên sự bực bội khác lạ.
Cô ta chỉ cần mở miệng xin thì anh ta sẽ lập tức bảo người dừng lại. Nếu ngay từ đầu cô ta nhận sai xin lỗi mà không phải tỏ thái độ như thế, cô ta sẽ không bị đánh. Kết quả là lại biến thành thế này.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Anh vừa mở mắt liền đối mặt với một đôi mắt đen láy đầy trêu tức, bất chợt bừng tỉnh!
Vậy mà cô đã thật sự cùng Nguyễn Hạo Thần... Nhưng mà cũng không sao cả, đây là một bước đến gần mục tiêu hơn. Cô quay đầu nhìn điện thoại ở đầu giường, đáy mắt sâu thăm thẳm.
“Tô Khiết, cô còn không thừa nhận thân phận của mình sao? Hửm?” Âm cuối kéo dài rất trầm thấp, còn có sự mê hoặc làm say lòng người.
Cô tự lấy khăn trải giường bao lấy cơ thể, nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy truyền ra bên ngoài.
Nhìn những dấu vết trên người trong gương, ý hận trong lòng lan tràn. Cái tên Nguyễn Hạo Thần chết tiệt này, quả thật là đê tiện!
Hôm qua rõ ràng là tiệc đính hôn của anh ta và Lâm Tiêu, mà kết quả lại ngủ ở đây cùng cô cả đêm. Thật sự là khiến người ta ghê tởm!
Cô nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Mái tóc ngắn còn hơi ướt xoã trên mặt, hơn nữa vừa mới tắm ra nên khuôn mặt tinh xảo ửng hồng lên, khiến cho người nhìn chao đảo.