Chuyện mình bị sảy thai đổ hết tội cho Tô Khiết, sẽ càng làm Nguyễn Hạo Thần hận cô ta nhiều hơn nữa, nhưng Lâm Tiêu không ngờ Tô Khiết lại đá một cú vào bụng cô ta trước, cuối cùng làm cho cô ta...
“Cô Tô, cô cần gì phải nhắc lại chuyện quá khứ chứ, cô từng gặp Tô Khiết sao?”
Tô Thanh Anh nhìn Nguyễn Hạo Thần rồi bật cười. Lời cô nói đã rõ ràng thế rồi, hiển nhiên anh ta vẫn đứng về phía Lâm Tiêu.
“Có gặp hay chưa cũng chẳng quan trọng. Chuyện đã qua không còn ý nghĩa gì nữa. Cô Lâm, hy vọng thời gian tiếp theo, cô có thể luôn gặp may như thế, Nếu không đón tiếp cô sẽ là một đòn hủy trờ diệt đất!”
Đứng trước Nguyễn Hạo Thần đe dọa Lâm Tiêu đúng là chuyện sảng khoái nhất. Bây giờ tâm trạng của cô ta chính là nhìn cô thấy chướng mắt nhưng lại không làm gì được.
“Thật là ngại quá, tôi xin phép đi trước.”
Thấy bóng lưng hai người rời khỏi, Lâm Tiêu cảm thấy phẫn nộ trong lòng. Cô ta không rõ lai lịch của Tô Thanh Anh, nếu tuỳ tiện ra tay thì người gặp chuyện có thể là mình. Tô Thanh Anh không phải người phụ nữ ngốc như Tô Khiết.
“Tiêu Tiêu, những gì cô ta nói rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Thần, em cũng không rõ. Năm đó Tô Khiết thật sự muốn giết em, thậm chí em còn không biết tại sao cô ta lại bị thương nữa.”
Lâm Tiêu sợ nhất chính là sự chất vấn của Nguyễn Hạo Thần. Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ lúc Tô Khiết rơi xuống vách núi. Anh nhìn thấy từng giọt máu và nước mắt của cô rơi xuống, chắc hẳn là bị thương rất nhiều nên mới như vậy.
Lúc đó, rốt cuộc Tô Khiết đã phải chịu đả kích gì? Không đúng, chỉ có Tô Khiết mới có thể biết rõ bản thân như vậy, không thể nào là người khác! Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn về hướng cô rời đi, khí lạnh trên người dần lan tỏa.
“Thần, em thấy hơi khó chịu, muốn vào nghỉ ngơi trước.”
“Ừm, em đi đi.”
Lúc Tần Ngọc Linh trở về thì thấy Lâm Tiêu vội vàng chạy lên lầu, không biết cô ta căng thẳng chuyện gì.
“Tiểu Anh Anh, ban đầu cậu trở nên nông nỗi đó có phải do Lâm Tiêu hại không?”
Một trăm phần trăm là đúng. Nếu không thì với cái tính của Tiểu Anh Anh, cô sẽ không thể vô duyên vô cớ mà nói những lời này. Rốt cuộc thù hằn lớn đến cỡ nào mới có thể ra tay tàn độc như thế? Người xưa có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà. Câu này thật sự không nói sai.
“Ừm, tớ ra ngoài hít thở khí trời trước. Nếu cậu đói thì cứ ăn tự nhiên. Nếu không sẽ uổng công tới đây một chuyến, tiếc lắm.”
“Cậu có sao không?” Thư Khả Như lo lắng khi thấy vẻ mặt cô hơi mệt mỏi.
Tô Thanh Anh đã học cách hễ có chuyện xảy ra liền tự mình gánh lấy, rất ít khi chia sẻ.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ. Tớ chỉ cảm thấy không khí trong này khá bí bách nên muốn ra ngoài hít thở khí trời trong lành thôi.”
“Vậy được, cậu cẩn thận nha.”
Tô Thanh Anh gật đầu rồi đi khỏi đó. Khách sạn bình thường đều sẽ có một khu ngắm cảnh hoặc một hồ bơi lớn đại loại vậy. Cô rời khỏi bữa tiệc, đi vào một con đường nhỏ, trước mặt là một bể bơi hẻo lánh, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước tỏa ra ánh sáng lung linh hiu quạnh.
Đi tới bể bơi, cô cúi đầu nhìn ngoại hình của mình dưới mặt nước. Gương mặt này rất hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không còn là Tô Khiết nữa, dù vẫn còn nét giống cô lúc trước.
Cô ngồi trên ghế tựa bên cạnh, đặt túi xách trong tay xuống rồi ngẩn người nhìn mặt nước. Lúc nhắm chặt đôi mắt, trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh trước đây. Những ký ức mà cô không muốn tiếp xúc nhất. Nhưng trở về nơi này cô bắt buộc phải chạm vào nó.
Cảm giác có người đến gần, cô mở to đôi mắt toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Cô lập tức đứng dậy ra tay. Hai người đánh nhau, nhìn thấy người đi tới là Nguyễn Hạo Thần thì cô không tránh khỏi ngạc nhiên. Ngay lúc cô đang phân tâm, anh đã trở tay tóm lấy cô, khóe miệng giương lên ý cười xấu xa.
“Bà xã, bao nhiêu năm không gặp mà bản lĩnh tiến bộ cũng không ít ha.”
Nghe hai chữ anh gọi, Tô Thanh Anh dùng sức giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của anh, ánh mắt cô ngày càng lạnh.
Cô xoa cổ tay của mình: “Anh Nguyễn, cơm có thể ăn bừa nhưng xưng hô thì không thể gọi lung tung được. Vợ anh là cô Lâm. Cô ta còn ở bên trong đó. Anh không sợ cô ta nghe thấy sao? Nghe nói, anh là vì cô Lâm mà chính tay giết chết vợ của mình. Bây giờ anh lại đi gọi người phụ nữ khác là “Bà xã”, nhân cách của anh đúng là khiến người khác thấy kinh tởm đấy.”
“Vậy à? Cho dù có kinh tởm thì không phải cô cũng yêu tôi ba năm đó sao?”
“Ha ha!”
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt lóng lánh và đen như mực.
“Chắc anh Nguyễn đã nhận lầm người rồi.”
Nguyễn Hạo Thần vốn không nói gì, nhưng gương mặt tuấn tú mang ý cười khiến người khác phải sợ. Bàn tay to của anh đặt lên eo cô, xoa nhẹ nhàng. Tô Thanh Anh muốn tránh động tác của anh nhưng chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình nên không có bất kỳ phản kháng nào nữa. Trước kia anh ta cũng từng chạm vào cô không ít lần.
“Có nhận lầm người hay không chắc cô biết rất rõ. Nếu tôi không nhớ nhầm, có một vết bớt hình hoa trên eo cô.”
Quả thật vùng eo của cô có một vết bớt hình hoa, nhưng vậy thì sao chứ? Cô không nhận thì đã sao?
“Vậy thì đúng là đáng tiếc. Vùng eo của tôi vốn không có bất kỳ vết bớt nào, cho nên mới nói anh Nguyễn đã nhận lầm người rồi. Tôi và người vợ cũ Tô Khiết của anh quả thật có cùng họ, còn có ngoại hình giống nhau nhưng rốt cuộc tôi vẫn không phải là cô ấy.”
Kéo dãn khoảng cách, đúng lúc có một người phục vụ bưng rượu đi tới, Tô Thanh Anh liền vẫy tay ra hiệu. Người phục vụ dừng lại. Cô lấy hai ly rượu vang ra khỏi khay.
“Anh Nguyễn, tôi kính anh một ly. Hôm nay là ngày anh đính hôn, không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
4. Ly Hôn Thì Đã Sao?
=====================================
Nhận ly rượu vang từ tay cô, Nguyễn Hạo Thần uống cạn một hơi. Anh không để ý nụ cười kỳ lạ hiện lên trong đáy mắt của cô. Tiếp theo có kịch hay sắp lên sóng rồi. Lâm Tiêu, hy vọng cô ta đừng có nổi cơn tam bành là được. Nếu không thì mất vui rồi còn đâu!
Sau khi uống rượu xong, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp ngã về phía của Tô Thanh Anh. Người bên cạnh phải đỡ lấy thân hình nặng nề của anh. Tác dụng của loại thuốc này thật sự rất mạnh, mới uống đã ngất. Nếu không có gì bất ngờ thì mười phút sau sẽ xuất hiện phản ứng.
Cô vật vã đưa anh tới một phòng trong khách sạn rồi ném mạnh anh lên giường, sau đó cô thở hổn hển. Người đàn ông này nhìn có vẻ gầy nhưng cũng khá là nặng. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của anh rồi cười mỉa.
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Alo, xin hỏi chỗ anh có phục vụ tận nơi không? Về mặt giá cả thì rất dễ nói. Không cần loại quả tốt, loại sáu trăm tám trăm là được, đưa tới phòng 2066, tầng hai mươi của khách sạn quốc tế XX.”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô thật sự không thể chờ để thấy được biểu cảm của Lâm Tiêu. Để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị phản bội.
Cô đứng dậy định rời khỏi thì bị một lực lớn kéo lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông chậm rãi mở mắt, khoé miệng nở nụ cười.
“Bà xã đúng là biết giở thủ đoạn.”
“Giá của sáu trăm tám trăm? Nghĩ cũng chu đáo thật, nhưng tôi càng thích làm với cô hơn, tính sao đây?”