Tô Khiết khẩn trương che chở bụng của mình, vẻ mặt khiếp hoảng.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dần tràn ra hơi lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình.
"Chuyện đến nước này rồi cô còn định giả ngốc giấu diếm sao? Đứa bé trong bụng cô đã hai tháng! Tô Khiết! Rốt cuộc cô còn chút lòng tự trọng nào không hả? Tôi nghĩ cô là người biết rõ hơn ai hết đứa bé này là con ai, đúng chứ?"1
Nguyễn Hạo Thần chợt cúi người xuống, phẫn nộ nắm chặt cằm Tô Khiết, đau đến mức cô hít hà một hơi.
Toàn thân Tô Khiết rung bần bật, lắc đầu phủ nhận: "Không phải! Không phải như thế! Đứa bé là con anh mà! Hạo Thần, đây là con của chúng ta!"
"Cô Tô..." Lâm Tiêu đứng bên cạnh châm chọc nhìn Tô Khiết, nhưng ngay sau đó thay bằng vẻ mặt đồng tình lại bất đắc dĩ.
"Cô kết hôn rồi còn ngoại tình thì thôi đi, đã vậy còn làm to bụng. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cô bảo người ta sẽ nhìn Hạo Thần thế nào đây? Lại nhìn nhà họ Nguyễn thế nào?"
Tôi không phải! Tôi không ngoại tình...
Tô Khiết liều mạng lắc đầu, vươn tay chỉ Lâm Tiêu làm thủ ngữ: "Là cô ta, là cô ta hãm hại em! Hạo Thần, anh phải tin em."
"Đủ rồi đấy Tô Khiết!" Nguyễn Hạo Thần sẵng giọng quát cô, đáy mắt cuồn cuộn lửa giận như muốn cuốn cô sa vào.
"Chuyện đến nước này rồi cô còn biện minh được nữa sao? Hai tháng trước tôi không hề chạm vào cô. Thứ con hoang trong bụng cô sao có thể là con tôi được?" Nguyễn Hạo Thần hung hăng ném giấy xét nghiệm đến trước mặt cô. "Nói đi, bố đứa bé là ai? Có phải của Tôn Tử Phàm không hả?"1
"Là con anh mà! Anh không nhớ hai tháng trước anh uống say, chúng ta đã xảy ra quan hệ sao?" Tô Khiết kích động khoa tay muốn giải thích. . Đam Mỹ Hay
"Ha! Tô Khiết! Cô thật sự coi tôi là thằng ngu đấy à? Cô muốn tôi nuôi con của cô và người đàn ông khác sao? Thế nào? Cô cứ phải biến tôi thành trò cười của cả Giang Thành này mới chịu được à?"
"Em không ngoại tình… Em thật sự không ngoại tình mà... Đứa bé là con của anh... Nguyễn Hạo Thần, sao anh không thể tin em một lần chứ? Sao anh luôn không cho em cơ hội giải thích?"
Tô Khiết tủi thân cực kỳ, nước mắt lã chã nhìn Nguyễn Hạo Thần, trong lòng đã điên cuồng la hét, rít gào.
"Mặc kệ đứa bé là con của thằng khốn nào, hôm nay đều phải bỏ nó đi cho tôi!" Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng ra lệnh.1
Bàn tay đang khua múa giải thích của Tô Khiết buông thõng xuống, ánh sáng nơi đáy mắt tắt ngấm, trên mặt chỉ còn nét tuyệt vọng.
Cô không giãy dụa nữa, cũng không lắc đầu nữa, chỉ siết chặt tấm chăn mỏng đắp trên người không nhúc nhích.
"Sao không nói nữa? Cam chịu rồi? Không bịa đặt nữa sao?" Thái độ của cô làm lửa giận trong lòng Nguyễn Hạo Thần hừng hực dâng lên, lần nữa siết chặt cằm cô, ép cô ngửa đầu đối diện với chính mình!
Nơi đáy mắt Tô Khiết chỉ còn một mảnh tro tàn, cô bình tĩnh nhìn Nguyễn Hạo Thần đang trong cơn thịnh nộ, chợt vươn tay dịu dàng vuốt ve mặt anh.
Nguyễn Hạo Thần giật thót, bàn tay bắt cằm cô chợt buông lỏng. Tô Khiết không bận tâm cằm mình đau rát nóng bỏng, ngửa đầu hôn lên đôi môi mỏng hơi lạnh của anh.
Có lẽ Tô Khiết biết bản thân không thể ở bên người này nữa, nên rốt cuộc lấy hết can đảm làm ra việc mình vẫn luôn muốn.
Cô nhớ tới cảnh lần đầu gặp Nguyễn Hạo Thần. Khi ấy sản nghiệp của gia đình anh gặp trắc trở lớn, chỉ có thể xin nhà cô giúp đỡ. Cũng vì vậy nên hai nhà mới quyết định trở thành thông gia.
Khi đó anh mặc bộ Âu phục màu đen, lạnh lùng đi thẳng đến trước mặt cô, hơi ghét bỏ nhíu mày bắt tay với cô: "Nguyễn Hạo Thần."
Cô cũng không tình nguyện như anh, lúc ấy cũng thể hiện rõ ra mặt: "Tô Khiết."
Sau đó, cô và anh đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng nhưng không hề tiến thêm một bước tiếp xúc thân mật cơ thể. Tuy hai người sống cùng dưới một mái hiên, nhưng ai sống cuộc đời người ấy, không quấy rầy lẫn nhau.
Cô ghé sát tới bên tai anh, nhẫn nhịn chua xót trong lòng, lấy hết sức lực mới khàn giọng nhả ra được hai chữ: "Ly hôn."