"Đương nhiên em biết chuyện này rồi, anh đừng ra vẻ bí hiểm với em nữa, nói vào điểm chính đi."
"Khụ khụ." Anh ta hắng giọng, dáng vẻ lằng nhà lằng nhằng rất gợn đòn.
Ít nhất bây giờ Tô Thanh Anh muốn đánh anh ta.
"Trong máy tính của anh ta có một tài liệu cài mật mã đã được anh sao chép lại, hôm nay anh vừa mới phân tích và giải mã xong. Trong đó là một dự án liên quan đến nghiên cứu khoa học, nếu như dự án nghiên cứu này thành công thì chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới."
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh im lặng, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần muốn làm cái gì đây?
Sao anh ta đột nhiên lại tham gia vào hạng mục nghiên cứu khoa học? Hơn nữa còn đầu tư một khoản tiền lớn như vậy? Nếu như không nghiên cứu thành công thì há chẳng phải để mất tiền sao?
Cô hút một thời dài, sau đó dập tắt điếu thuốc lá vào gạt tàn bằng thuỷ tinh.
Nghe được âm thanh này, hàng lông mày của Tôn Tử Phàm cau lại khó chịu.
"Tiểu Anh, có phải em lại bắt đầu hút thuốc rồi không? Bác sĩ đã dặn cơ thể em không được khoẻ, không được hút thuốc. Sao em không nghe lời như vậy?"
"Nhưng nếu em không hút thuốc thì trong lòng sẽ rất đau khổ."
Tôn Tử Phàm nghe vậy thì không nói gì nữa, đâu là nỗi đau cả đời của cô.
"Được rồi, em không được hút nữa. Chúng ta tiếp tục chủ đề vừa nãy."
"Vâng ạ."
Tôn Tử Phàm chỉ biết có một dự án như vậy, nhưng cụ thể trong tài liệu không có gì cả, ngay cả dự án đó nghiên cứu về vấn đề gì cũng không biết.
Tô Thanh Anh biết, nói về chủ đề này cũng vô ích.
Nếu đã biết tập đoàn Nguyễn Thị có một dự án như thế, nhưng vẫn chưa thông báo ra ngoài, vậy thì có lẽ họ vẫn chưa tiến hành thực hiện chỉ mới trong giai đoạn chuẩn bị mà thôi.
Chuyện này không vội, cứ từ từ.
Hơn nữa chuyện này khá giống với chuyện chú Huy đã dặn dò cô, không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì với nhau không.
Nếu như có, cô phải lập kế hoạch chi tiết mới được.
Ngày thứ hai, Thư Khả Như vẫn chưa ngủ dậy thì Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc đã rời đi rồi.
Sau khi mua hai bó hoa hồng trắng, họ đi thẳng đến nghĩa địa.
Đứng trước mộ của Lâm Khả Khanh, Tô Thanh Anh nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng của mẹ mà sống mũi cay cay, khoé mắt đỏ hoe, dường như có thứ gì đó đang rơi xuống.
Tô Cảnh Nhạc đặt bó hoa hồng trắng lên trên mộ, còn để thêm một vài loại trái cây, sau đó đốt nến và vàng mã.
Tô Thanh Anh quỳ hai gối xuống mặt đất, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con gái bất hiếu lâu như vậy mới đến thăm mẹ. Bởi vì năm năm trước xảy ra một vài chuyện nên con phải rời xa quê hương, bây giờ mới quay về. Mẹ, mẹ có trách con không?"
Nghe thấy tiếng khàn khàn nghẹn ngào của cô, Tô Cảnh Nhạc vô cùng đau lòng. Từ trước đến nay mẹ cậu chưa từng được hạnh phúc.
Cậu bé cũng quỳ xuống bên cạnh Tô Thanh Anh, cất giọng trẻ con: "Con chào bà ngoại, con tên là Tô Cảnh Nhạc, là con trai quý báu của mẹ. Hôm nay cuối cùng con cũng có thể đến thăm bà ngoại, hoá ra bà ngoại lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa chắc chắn cũng rất dịu dàng. Bà ngoại dịu dàng như vậy thì sao lại trách mẹ được, đúng không ạ?"
Nghe thấy lời nói của Tô Cảnh Nhạc, trong lòng Tô Thanh Anh càng chua xót, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn. Đã lâu lắm rồi cô không khóc, nói cách khác cô đã quên mất cách để khóc.
Nhưng ở nơi này, cô không thể nào kìm nén lại được.
"Mẹ ơi, đây là con của con tên là Tô Cảnh Nhạc. Thằng bé rất ngoan ngoãn và cũng rất thông minh hiểu chuyện, thằng bé chính là niềm tự hào duy nhất của con."
Tô Cảnh Nhạc nắm lấy tay cô, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Một lúc sau, hai mẹ con dập đầu ba cái rồi mới đi về phía mộ của bố.
Lần này Tô Thanh Anh tự đốt vàng mã, rót rượu cho ông.
"Bố, Tiểu Khiết đến thăm bố đây. Vừa nãy con đã dắt cháu ngoại của bố tìm mẹ rồi, không biết mẹ có nói chuyện này cho bố nghe không.
Đã năm năm trôi qua, có rất nhiều chuyện xảy ra. Hơn nữa ai ai cũng đã thay đổi rất nhiều, mà cô lại là người thay đổi nhiều nhất và cũng đáng thương nhất.
"Ông ngoại, con và mẹ đến thăm ông đây. Ông ở bên đó cùng với bà ngoại chắc chắn hạnh phúc lắm nhỉ, con đảm bảo sẽ bảo vệ mẹ thật tốt, hai người cứ yên tâm."
Cậu bé vừa dứt lời, một cơn gió khẽ lướt qua thổi lên đám cỏ xanh non ở bên cạnh.
Giống như bố cô đang trả lời lại cậu bé vậy.
Hai mẹ con ở lại một lúc lâu mới rời đi, vừa mới ra đến cửa nghĩa địa liền nhìn thấy Chu Ngọc đang ở trên xe.
Anh ta nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt phức tạp, nếu như anh ta đoán không nhầm thì đứa trẻ này là con của Thần chứ không phải là của Tôn Tử Phàm.
Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra chuyện gì khiến cô hận Thần đến mức như vậy, có thể bảo con của Thần gọi người đàn ông khác là bố.
Nếu như Thần biết được, chắc chắn anh sẽ không kìm được mà hóa điên mất.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
"Được."
Trong một quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau. Tô Cảnh Nhạc ngồi bên cạnh Tô Thanh Anh, quan sát kỹ người đàn ông này. Người đàn ông này tên là Chu Ngọc, là anh em của Nguyễn Hạo Thần.
Nhưng sao mẹ lại đồng ý đi cùng người đàn ông này? Chẳng lẽ mẹ không sợ bị bại lộ thân phận sao?
"Năm năm không gặp, cô hoàn toàn thay đổi rồi, ngay cả gương mặt cũng thay đổi."
Tô Thanh Anh mỉm cười, nói: "Do dao đã rạch quá sâu, chỉ thiếu chút nữa thôi đã cắt đến dây thần kinh của tôi. Cho nên nếu không cấy da lẽ nào muốn tôi để lại hai vết sẹo xấu xí trên mặt sao?"
Vẻ mặt Chu Ngọc thay đổi, sắp cắt phải dây thần kinh trên mặt? Cho nên, có thể tưởng tượng được nó sâu như thế nào và cũng đau đớn biết nhường nào.
"Chẳng phải khi đó cô bắt cóc Lâm Tiêu sao? Sao chính mình lại bị thương như vậy? Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"1
Nghe thấy thế, Tô Thanh Anh mỉm cười lắc đầu, nhìn Chu Ngọc với ánh mắt lạnh lẽo.
Không hổ là anh em của Nguyễn Hạo Thần, ngay cả tính cách cũng giống hệt anh ta.
Đúng là "vật họp theo loài, người phân theo nhóm", câu này thật sự rất đúng.
"Thật nực cười, các anh đều nói tôi bắt cóc Lâm Tiêu, nhưng có bằng chứng gì không? Anh và Nguyễn Hạo Thần đều là người cùng một thế giới, từ trước đến nay chỉ nghe lời nói của người mình quan tâm, còn lời nói của những người khác thì các anh sẽ đều cảm thấy là giả dối. Các anh cũng chỉ tin vào mắt của mình, chưa từng cất công đi tìm hiểu sự thật. Nguyễn Hạo Thần là kiểu người đó, mà Chu Ngọc anh cũng giống i như vậy."1
Chu Ngọc nhíu mày, chuyện này thì liên quan gì đến anh ta?
Hơn nữa cô thật sự đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến người ta cảm thấy xa lạ.
"Tô Khiết, thật ra..."
"Tôi không phải là Tô Khiết, tôi là Tô Thanh Anh. Năm năm trước Tô Khiết đã bị Nguyễn Hạo Thần tự tay nổ súng bắn chết rồi, thi thể rơi xuống sườn núi không còn nữa! Cho nên đừng gọi tôi là Tô Khiết, gọi tôi là Tô Thanh Anh."
Chu Ngọc ngẩn người ra vài giây, năm đó thế mà Thần lại tự tay nổ súng bắn cô, rốt cuộc hận thù lớn đến mức nào?
Mà chuyện bắt cóc vào năm năm trước chắc chắn còn ẩn tình khác, chắc chắn không đơn giản giống như lời kể của Lâm Tiêu.
Chỉ cần dựa vào sự thay đổi trên gương mặt của Tô Khiết cũng đủ để chứng minh chuyện bắt cóc năm đó còn nhiều thứ chưa được phơi bày.
"Sau khi cô rời đi, Thần rơi vào khoảng thời gian suy sụp. Ngày nào cũng tìm cô như phát điên, ngày nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Thật ra Thần rất yêu cô."