Trong biệt thự, trên chiếc giường lớn mềm mại, Tần Ngọc Linh ngả vào lòng anh ta và ngủ thiếp đi. Nhưng hai người không làm gì cả. Trước khi trở về, Chu Ngọc đã đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Trừ việc thiếu dinh dưỡng, ngày đêm bôn ba nên sức khoẻ tương đối yếu, thì ăn uống đầy đủ là được.
Chu Ngọc ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của cô ta nhưng trên gương mặt lại không hề có ý cười. Dĩ nhiên anh ta rất vui khi cô trở về, nhưng không biết tại sao anh ta cứ thấy thiếu một thứ gì đó.
Anh ta lắc đầu, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Trước đây, anh ta không thể bảo vệ tốt cho cô ta. Bây giờ nên trân trọng hơn mới phải, anh ta suy nghĩ lung tung chuyện gì thế.
Anh ta nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới Thư Khả Như đang ở bên ngoài. Anh ta không ngờ Thư Khả Như hiện tại lại ngoan ngoãn nghe lời quỳ ở đó, nói không chừng cô ấy đang nói chuyện với hai người áo đen. Anh ta cẩn thận đứng lên, sợ mình sẽ đánh thức Tần Ngọc Linh.
Hai người áo đen thấy thủy triều ngày càng dâng cao, nhưng Thư Khả Như không có ý định rút về.
“Cô Thư, thuỷ triều tới rồi, hay là cô trở về đi, đừng quỳ nữa.”
Phụt! Thư Khả Như phun ra một ngụm nước biển. Nước này thật sự rất mặn. Cả người cô ấy ướt sũng, nước biển chỉ còn một xíu nữa là cao qua cổ của cô ấy.
Hai người áo đen nhìn nhau, chắc không phải cô Thư cảm thấy đau buồn nên mới dùng cách này để giày vò bản thân đó chứ.
Dù gì lời cậu chủ nói quả thật quá bạc tình và làm tổn thương người khác quá mà. Tốt xấu gì thì lúc cô Thư chưa rời khỏi hai người vẫn là đầu gối tay ấp, tuy rằng trong lúc đó cũng không có gì vui vẻ.
“Thư Khả Như, cô muốn chết hả?”
Chu Ngọc đi tới thì thấy tình hình như vậy, cô ấy làm vậy thì có khác gì đi tìm cái chết đâu chứ?
Nghe giọng của Chu Ngọc, Thư Khả Như vô thức quay đầu nhìn. Anh ta mặc áo ngủ màu trắng, nhưng dù cho không mặc chỉnh tề thì cũng không cách nào cưỡng lại sức hấp dẫn của anh ta.
Nhân lúc cơn sóng ập đến, Thư Khả Như vội lặn xuống nước, người đàn ông đê tiện, tạm biệt anh nhé! Nhưng điều mà cô ấy không ngờ chính là, Chu Ngọc lại lặn xuống biển. Dưới nước quá tối, cô ấy cũng không thể bơi xa. Dưới nước, Chu Ngọc bắt lấy Thư Khả Như và túm cô ấy lên bờ nhưng Thư Khả Như sẽ không theo anh ta dễ dàng như vậy. Cô dùng cả hai tay hai chân, không phải đẩy thì là đá anh ta.
Trong bóng tối, Thư Khả Như có thể tưởng tượng gương mặt đen xì của Chu Ngọc. Nghĩ lại anh ta như thế, cô ấy thấy rất vui vẻ.
Nhưng cô ấy sắp không nín thở nổi nên đành dùng sức bơi về trước. Cổ chân cô ấy bị tóm, người phía sau dùng sức kéo lại. Cả người Thư Khả Như cũng bị kéo xuống. Cảm thấy thắt lưng như bị cầm cố, cô ấy không dám tin mà nhìn gương mặt phía trước rồi chỉ vào mình: Tôi sắp không thở nổi rồi, đồ khốn, anh mau thả tôi ra!
Ưm! Gương mặt anh tuấn phóng to trước mặt, bỗng dưng đầu óc của Thư Khả Như trở nên trống rỗng. Cho dù Chu Ngọc và cô làm chuyện đó, lúc nào cũng vậy, trước giờ anh ta chưa từng hôn cô ấy. Cho nên cô ấy vẫn luôn giữ được nụ hôn đầu nhưng bây giờ anh ta lại…
Thư Khả Như nhớ tới một chuyện. Đó chính là anh ta và Tần Ngọc Linh từng hôn nhau chưa? Nếu có thì khó tránh cũng khiến người khác thấy kinh tởm. Cô ấy dùng sức đẩy anh ta, nhanh chóng bơi về một hướng, chẳng mấy chốc cô ấy đã biến mất trong bóng tối. Chu Ngọc ngoi lên mặt nước nhưng anh ta không thấy bóng dáng của Thư Khả Như, mặt anh ta càng tối tăm hơn. Anh ta không tin cô ấy có thể trốn tận chân trời góc biển.
“Mấy anh lập tức cử người canh giữ bờ biển gần đây, thấy người thì lập tức bắt về!”
Thư Khả Như, khi về nước, tôi không tin cô còn có thể chạy trốn. Mười phút sau, cô ấy nhanh chóng leo ra khỏi mặt nước, thở hổn hển và đi về một hướng.
Tô Thanh Anh nhìn thấy một bóng người cách đó không xa chạy tới, cô bèn lái xe qua đó. Xe phanh gấp, Thư Khả Như dùng tốc độ nhanh nhất để lên xe. Sau khi rời khỏi vùng biển này, Thư Khả Như mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thanh Anh liếc nhìn cô ấy một cái. Cô không nói gì nhiều mà tăng tốc lái xe đi. Chẳng mấy chốc xe tới biệt thự của Tôn Tử Phàm. Anh ta có việc phải ra ngoài vài hôm, chắc là mấy chuyện trên đường kia.
Tô Thanh Anh cũng không hỏi nhiều. Nhìn Thư Khả Như ướt sũng cả người, Tô Thanh Anh nhướng mày hỏi: “Dì Khả Như, sao dì lại nhếch nhác tới mức này thế? Bị người ta trêu chọc hả?”
“Đi đi đi, mau đi thôi, oắt con như cậu thì hiểu cái gì? Bây giờ bà đây muốn đi tắm nước nóng, nước biển đúng là lạnh thấu tim.”
Tô Thanh Anh dẫn cô ấy lên lầu và sắp xếp gian phòng khách, sau đó cô đi ra ngoài.
Đây là chuyện giữa Thư Khả Như và Chu Ngọc, quả thật cô không có tư cách nhúng tay vào. Cô cũng sẽ không hỏi nhiều. Mỗi người đều có một quá khứ không muốn nhớ lại. Thư Khả Như như vậy, cô cũng như thế.
Sau khi xuống lầu, Tô Cảnh Nhạc hỏi: “Mẹ, dì Khả Như bị sao vậy? Có phải bị người ta ức hiếp không?”
Tô Thanh Anh gật đầu: “Đúng là có người ức hiếp cô ấy. Nhưng mẹ cũng không thể làm được gì, vì người đó có ơn với mẹ.”
Nhắc tới chuyện này, Tô Thanh Anh chợt nhớ ra, cô đã lâu rồi không tới thăm bố mẹ của mình. Năm năm rồi, thời gian quá dài!
Cô dịu dàng nhìn cậu: “Cục cưng, ngày mai mẹ dẫn con đi thăm ông bà ngoại có được không? Mẹ cũng đã lâu chưa tới thăm họ rồi.”
“Dạ được.”
Nói tới bà ngoại, Tô Cảnh Nhạc vô thức nhìn Tô Thanh Anh. Chuyện này luôn là nỗi đau trong tim mẹ mà không cách nào quên được.
Người hại chết bà ngoại chính là người đàn ông đã gieo hạt giống sinh ra cậu, ha!
Sau khi dỗ Tô Cảnh Nhạc ngủ xong, Tô Thanh Anh mới lặng lẽ rời khỏi phòng, đáy mắt cô lạnh lùng và bất cần.
“Tiểu Anh, tớ muốn trò chuyện với cậu.”
Tô Thanh Anh thấy cô ấy ướt nhẹp như thế nên cô vui vẻ gật đầu. Trong phòng, Tô Thanh Anh ngồi đối diện cô ấy, trên bàn có chai rượu Martin nồng độ cao. Thư Khả Như ngẩng đầu nốc cạn một hơi, cảm giác nóng bỏng từ cổ họng lan đến vùng bụng.
“Tớ chưa nói cậu nghe quan hệ giữa tớ và Chu Ngọc. Tớ không muốn nói và cũng thấy ngại khi nói ra.”
“Không muốn nói thì cậu có thể không nói.” Giống như cô vậy, cũng không muốn tâm sự chuyện trước đây giữa cô và Nguyễn Hạo Thần. Ngay cả Tôn Tử Phàm cô cũng không nói.
Nhưng tự anh ta cũng có thể tra ra.
“Nhưng tớ giữ trong lòng thì đúng là rất khó chịu.”
Tô Thanh Anh nhướng mày và mỉm cười. Cũng may những gì cô ấy trải qua không tàn nhẫn như cô. Có lẽ Chu Ngọc không nhẫn tâm với phụ nữ, không giống Nguyễn Hạo Thần vô tình vô nghĩa kia.
“Vậy cậu nói ra đi, sau khi nghe xong thì tớ chỉ coi như một cơn gió thoảng qua.”
Thư Khả Như nghe vậy thì cúi đầu.
“Chuyện của tớ rất dài, cảm ơn cậu bằng lòng lắng nghe.”
Tô Thanh Anh nở nụ cười. Chuyện của cô rất dài nhưng lắm đau thương nên cô không muốn chia sẻ…
“Tớ và Chu Ngọc quen nhau từ lúc học đại học. Tớ quen anh ta sớm hơn Tần Ngọc Linh. Tớ rất thích anh ta, vô cùng thích anh ta nhưng lại không dám nói ra.”