Nhìn theo bóng lưng của hai người họ, Thư Khả Như thấy lòng mình tràn đầy chua xót. Người bị hành hạ bấy lâu là cô ấy, cuối cùng cũng không sánh được với sự xuất hiện của Tần Ngọc Linh.
Gương mặt dễ thương như em bé lại cười lạnh lẽo, đứng dậy đi về hướng nhà bếp.
Cô ấy khoanh tay dựa vào khung cửa, nhàn nhạt đảo mắt nhìn hai người kia thể hiện tình cảm ngọt ngào.
Người ta nói càng thể hiện thì càng rã sớm, điều này cũng không sai. Cô đợi xem họ chết thế nào.
Dường như nhận ra ánh mắt của Thư Khả Như, anh ta ngẩng đầu lên: “Sao thế? Có việc gì sao?"
"Đương nhiên là có chuyện. Bây giờ Tần Ngọc Linh của anh đã trở về, vậy tôi có thể đi được chưa? Dù sao ở đây tôi cảm thấy có chút buồn nôn.”
Chúng ta chung chăn gối bao nhiêu lần rồi. Vừa nghĩ đến anh từng cùng tôi ân ái, bây giờ lại đi ân ái với người đàn bà khác, tôi đã thấy kinh tởm.”
Cô ấy không tin, sự kinh tởm không làm chết được hai người này.
Cứ mặc họ tiếp tục thể hiện đi!
Cô ấy xin từ chối xem họ thể hiện, càng muốn trở mặt với họ.
Tần Ngọc Linh nghe xong lời này thì sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Bánh ngọt trong miệng đột nhiên cũng mất ngon. Đôi mắt cô ta phiếm hồng, càng lúc càng vô cùng đáng thương.
Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quay sang hỏi Chu Ngọc: "Hai người, hai người đã ở bên nhau sao?"
"Không hề có chuyện đó. Ngọc Linh, em đừng nghe cô ta nói bậy bạ. Năm xưa cô ta hại chết em, cho nên anh mới giam cô ta ở đây để trả thù cho em.1
Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu một mình em. Thư Khả Như chẳng là cái gì cả!”1
Nhìn thấy người đẹp mắt đã ngấn lệ, Chu Ngọc nhanh chóng vội vàng giải thích.
Thư Khả Như chỉ yên lặng nhìn cảnh này. Đối với những gì Chu Ngọc vừa nói, trái tim cô ấy chỉ gợn chút sóng sau đó lại bình tĩnh như cũ.
Vốn dĩ đó là sự thật. Chu Ngọc không thích cô ấy là thật, hành hạ cô ấy cũng là thật.
Chu Ngọc nhìn Thư Khả Như, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ nham hiểm: “Cô rảnh rỗi lắm sao?"
"Nếu cậu chủ Chu không muốn nhìn thấy tôi thì làm ơn cho tôi đi khỏi đây. Tôi còn phải đi làm nữa!"
Dáng điệu cười vui vẻ của cô ấy khiến Chu Ngọc không đoán được Thư Khả Như đang nghĩ gì. Không phải nói rất yêu anh ta sao?
Lúc này sao lại cư xử bình tĩnh như vậy. Có điều muốn bỏ đi đâu có dễ dàng thế.
"Thả cô đi là chuyện không thể nào. Đi ra bờ biển quỳ cho tôi, trời chưa sáng thì không được đứng dậy!"1
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Khả Như hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đã quen với việc này rồi. Chu Ngọc đã bao giờ bớt hành hạ cô ấy đâu?
Lần này có vẻ cũng không kém như các lần trước!
Cô ấy quả quyết bỏ đi, Chu Ngọc bảo hai người mặc áo đi theo, đề phòng cô ấy chạy mất.
Sau khi Thư Khả Như đi khỏi, Tần Ngọc Linh khẽ nhíu mày.
"Ngọc, Khả Như là bạn của em. Anh đối với cô ấy như vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Quỳ suốt đêm ngộ nhỡ thủy triều lên phải làm sao?"
Thấy vậy, Chu Ngọc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta. Nụ cười của anh ta càng dịu dàng hơn, đáy mắt hiện ý cười rất rõ.
"Em đấy, cũng vì quá hiền lành mới thành ra thế này. Cô ta cũng đâu xem em là bạn, em cần gì phải xem cô ta là bạn của mình?"1
Tần Ngọc Linh nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng mới bất lực gật đầu.
Ánh mắt đượm buồn, cô ta ngước lên hỏi anh ta: "Mấy năm qua Khả Như có nói với anh chuyện gì liên quan đến em không?"
"Không có. Ban đầu là cô ta hại em, sao lại dám nhắc em trước mặt anh chứ.”
Nghe vậy, Tần Ngọc Linh nhoẻn miệng cười, trong lòng nhẹ nhõm. Thư Khả Như không nói cho Chu Ngọc chuyện xảy ra năm xưa thì tốt rồi, Chu Ngọc mà biết chuyện nhất định sẽ không tha cô ta!
Liếc nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo. Thư Khả Như vẫn là một sự uy hiếp đối với cô ta.
Cô ấy sẽ không để cô ta sống yên!
Ở bờ biển, Thư Khả Như đi chân trần trên cát mềm, vẫn chưa quỳ xuống.
Gió biển mát lạnh, đêm tối khiến mặt biển đen ngòm không nhìn thấy gì.
Quay đầu nhìn hai người mặc đồ đen đang đi theo mình, cô ấy chợt nghĩ ra chuyện gì đó.
Cô ấy nở nụ cười gian manh. Cô ấy đúng là rất sợ Chu Ngọc, nhưng sợ mãi cũng không phải là cách. Vì vậy lần này trở về, tính tình cô ấy đã thay đổi rất nhiều rất nhiều.
Bất kể trong lòng có run rẩy thế nào vẫn có thể kiềm chế được...
"Hai anh này, hai người nói xem trên thế gian này thật sự có thứ gọi là tình yêu không? Lúc nào cũng nói có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng đáng tiếc trái tim của người này còn cứng hơn sắt đá.”
Cô ấy dùng thời gian tám năm cũng không ‘mài’ được trái tim của Chu Ngọc. Không chỉ không thể bước vào, mà cả phòng tuyến bên ngoài cũng không phá vỡ được, nói gì đến chuyện ‘nên kim’.
Hai người áo đen đưa mắt nhìn nhau. Đối với chuyện yêu đương gì đấy họ thật sự không hiểu. Họ chỉ biết một câu, tình yêu là thứ ảnh hưởng nhất với những kẻ lăn lộn chốn giang hồ!
Thấy cả hai không lên tiếng, Thư Khả Như dừng chân quay lại nhìn cả hai.
"Hai người từng yêu đương chưa?"
Hai người mặc đồ đen rất ăn ý lắc đầu nguầy nguậy. Yêu đương … Bọn họ thực sự chưa từng dính vào những thứ này. Một khi dính vào trái tim sẽ trở nên mềm yếu. Làm nghề này thì không được phép mềm lòng.
Khóe miệng Thư Khả Như hơi giật, thật sự là trước nay chưa từng yêu đương.
"Tôi nói cho các anh hay, tình yêu thực ra chả phải thứ tốt đẹp gì. Làm tốt thì ngày nào cũng ngọt ngào như uống mật, còn làm không tốt thì sẽ như uống thuốc phiện, khiến người ta không thể dứt ra được nhưng toàn thân lại khó chịu như muốn chết đi sống lại.
Tôi thích cậu chủ của các anh rất nhiều năm, đến mức tôi cũng không nhớ rõ đã bao lâu nữa. Lúc đầu là tôi quen anh ta trước, nhưng Tần Ngọc Linh vừa xuất hiện đã cướp mất anh ta.
Lúc học đại học, họ luôn là một cặp tình nhân kiểu mẫu, nhưng vậy thì đã sao... Ha ha!"
Tần Ngọc Linh không phải đã cắm sừng Chu Ngọc đó sao, không phải đã quan hệ với những người đàn ông khác đó sao.
Lúc đó Tần Ngọc Linh còn...
Tuy nhiên, cô ấy không định nói những chuyện này cho Chu Ngọc biết, cứ để họ tiếp tục ân ái như vậy đi. Bị một người phụ nữ cắm sừng nhiều năm mà còn xem cô ta như bảo bối, trên đời này chắc chỉ có một mình Chu Ngọc anh ta mà thôi.1
Nghĩ đến đã thấy tức cười!
Nước biển vẫn chưa đến bắp chân. Cô ấy đã tính kỹ rồi, nếu không ngoài dự đoán thì một giờ nữa sẽ thủy triều sẽ lên cao, đến lúc đó cô ấy có thể nương theo đó mà bỏ đi.
Bắt cô ấy quỳ ở đây suốt đêm à, muốn chọc cười cả mười tám đời tổ tông nhà cô ấy sao!
Dựa vào cái gì mà Chu Ngọc ở trong đó hưởng thụ sự dịu dàng, sung sướng còn cô ấy thì phải quỳ gối cả đêm ở đây.
Mẹ nó, cô ấy không phục!
"Cô Thư, cô chắc chắn là muốn quỳ ở đây sao? Ít giờ nữa có thể thủy triều sẽ lên đấy."
Một người mặc đồ đen nhìn thấy cô ấy vừa quỳ xuống thì nước biển đã dâng đến ngang eo. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Trong thời tiết hiện tại, biển động dữ dội. Cô Thư cứ thế này sẽ bị bệnh cho xem.
Thư Khả Như thầm nghĩ trong lòng: Thủy triều lên mới tốt, thủy triều lên cô ấy mới rời khỏi đây được.
Trước khi đến đây cô ấy đã nhắn tin Tô Thanh Anh rồi, nhờ cô đến đón cô ấy.
Cô ấy đâu có ngớ nga ngớ ngẩn ở đây để nhìn đôi nam nữ khốn nạn kia tình chàng ý thiếp!