Vào lúc bảy giờ tối, buổi tiệc do Tập đoàn DN tổ chức trong khách sạn quốc tế Phebe.
Tất cả những người đến đều phải đưa ra thư mời, làm thủ tục ghi tên đơn giản.
Trong bữa tiệc, người đi qua đi lại không ngớt. Tất cả đều mặc những bộ đồ dạ hội đắt tiền, tươi cười trò chuyện với nhau. Họ nói những chuyện về kinh doanh hoặc vài câu chuyện phiếm trong giới.
Tô Thanh Anh mặc một chiếc váy dạ hội lệch vai màu đen xõa trên nền đất đầy gợi cảm, để lộ ra thân hình hoàn mỹ của cô.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm khéo léo, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười đúng mực, bàn tay trắng nõn cầm ly sâm panh lắc nhẹ.
Đứng bên cạnh cô là Tôn Tử Phàm trong bộ vest trắng, lịch lãm đến mức khiến người ta động lòng.
Trai tài gái sắc đứng cạnh nhau luôn dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Một người đàn ông trung niên bước tới: “Phó tổng giám đốc Tô xem ra còn quyến rũ hơn nhiều so với trên hình. Còn trẻ như vậy mà đã đạt được thành tựu thế này, quả thật không hề đơn giản.”
Tô Thanh Anh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, bắt tay với ông ta rồi nhanh chóng thả ra.
Đây là Tổng giám đốc Hoàng của tập đoàn nào đó, quy mô không tệ, nhưng so với Tập đoàn DN thì có vẻ còn rất nhỏ.
Mặc dù tập đoàn DN mới đến đóng trụ sở ở thành phố Giang Thành chưa bao lâu, nhưng thực lực trước kia không thể xem thường. Cũng đủ để khiến một số công ty nhỏ phải kính nể.
Ở nước ngoài, Tập đoàn DN đứng thứ hạng rất cao, có thể nói không thua gì Tập đoàn Nguyễn thị trong nước.
Đương nhiên, nếu thực sự so sánh thì Tập đoàn Nguyễn thị mạnh hơn một chút.1
Trước khi quay lại, Tô Thanh Anh đã làm một số bài tập là ghi chép lại những người có thân phận của công ty nổi bật ở trong nước.
“Tổng giám đốc Hoàng đã quá khen rồi. Tôi xấu hổ không dám nhận. Làm sao so được với Tổng giám đốc Hoàng chứ.”
Tổng giám đốc Hoàng cười mỉm khi nghe thấy vậy. Ông ta tự nhận mình không giỏi bằng người phụ nữ này. Khi ông ta còn trẻ cũng đã phấn đấu rất cực khổ.
“Phó tổng giám đốc Tô khiêm tốn rồi.”
Trong những dịp như thế này, các doanh nhân chào hỏi nhau có mấy câu là sự thật chứ?
Trong đám đông, bất ngờ có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên: “Tổng giám đốc Nguyễn.”
Mặc dù những năm gần đây Nguyễn Hạo Thần có tham dự tiệc tối nhưng anh rất ít khi dẫn theo cô gái nào đi cùng. Ngay cả người mà anh yêu là Lâm Tiêu cũng không.
Không biết đã xảy ra chuyện gì. Không ai dám nói, cũng không ai dám hỏi.
Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn. Nguyễn Hạo Thần vẫn vô cảm như cũ, nhưng với dáng người và khuôn mặt đẹp trai kia, anh có thể dễ dàng kiểm soát bất cứ bộ trang phục nào.
Anh mặc một bộ vest đen càng tôn thêm nét quyến rũ của người đàn ông, khiến cho người ta có cảm giác chững chạc và vững vàng hơn. Chắc chắn người phụ nữ nào cũng sẽ thích kiểu đàn ông như vậy.
Và cô cũng đã từng như thế...
Lâm Tiêu đứng bên cạnh anh, mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng cúp ngực với phong cách thần tiên, để lộ xương quai xanh gợi cảm.
Trên đường đi, cô ta chào hỏi những vị khách một cách thân mật. Rất nhiều phụ nữ đều ghen tị, tất nhiên là ngoại trừ Tô Thanh Anh.
Giọng nói trầm thấp của Tôn Tử Phàm vang lên, anh ta mỉm cười: “Hai người họ thật xứng đôi.”1
Tô Thanh Anh cười khẩy: “Đương nhiên là gã khốn và ả đàn bà mưu mô phải xứng với nhau rồi, còn là loại thiên trường địa cửu nữa kìa.”
Tôn Tử Phàm liếc nhìn cô, khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của anh ta lộ rõ vẻ lạnh lùng.
“Cái miệng nhỏ của em thật sự ngày càng cay độc rồi.”
“Cũng tạm, cũng tạm thôi. Em nghĩ em nói như vậy đã là nể mặt lắm rồi.”
Tôn Tử Phàm lắc đầu thở dài. Ngày xưa cô hiền lành lắm, không hề nói ra một lời ác độc nào. Nhưng nhìn bây giờ mà xem.
Căn bản là hai người có phong cách hoàn toàn khác nhau.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần dừng lại trên người Tô Thanh Anh liền nhìn thấy nụ cười trên môi cô. Vẻ mặt của Tô Khiết trước kia hiện ra trong đầu anh lại trùng khớp với khuôn mặt của cô một cách bất ngờ.
Cứ như vậy, đôi mắt của anh lại sâu thẳm hơn.
Hai bên ngày càng tiến đến gần nhau hơn, cho đến khi chạm mặt.
Tô Thanh Anh khoác tay Tôn Tử Phàm, nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng trước mặt: “Tổng giám đốc Nguyễn đích thân đến dự tiệc, thật sự rất bất ngờ.”
Cô dừng lại, nhìn về phía Lâm Tiêu đang cười vô cùng dịu dàng: “Đêm nay cô Lâm rất đẹp, thật xứng đôi với Tổng giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn chăm chú nhìn cô, khi cô nói ra những lời này thật sự trong lòng cô không hề dao động sao?
Hay là cô đã thực sự yêu Tôn Tử Phàm, cho nên không còn cảm giác gì với anh nữa.
“Phó tổng giám đốc Tô quá khen rồi, cô cũng rất đẹp.”
Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp lại, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ ghen tị. Người phụ nữ này không chỉ có vẻ ngoài rất giống với Tô Khiết mà còn rất xinh đẹp.
Phụ nữ vừa nhìn thấy, theo bản năng đã xuất hiện cảm giác hiểm nguy cao. Ít nhất là Lâm Tiêu cảm thấy như vậy. Tô Thanh Anh này quá hoàn hảo.
Đột nhiên nắm được suy nghĩ sâu xa trong mắt Lâm Tiêu, Tô Thanh Anh thầm cười khẩy. Lòng ghen tị của Lâm Tiêu vẫn mạnh mẽ như trước đây, nhưng lần này không biết ai thua ai thắng đây.
“Nghe nói người vợ trước của Tổng giám đốc Nguyễn rất giống tôi? Đã vậy còn có họ giống nhau nữa chứ. Có thời gian rảnh, tôi rất muốn gặp gỡ mợ Nguyễn xem thế nào.”
Tôn Tử Phàm ở bên cạnh nghe xong cũng nói chen vào: “Tiểu Anh, có thể em không biết rằng Tổng giám đốc Nguyễn không yêu người vợ đó. Người anh ta yêu là cô Lâm bên cạnh anh ta đây. Hơn nữa mợ Nguyễn đã mất cách đây năm năm rồi, còn nguyên nhân thì không ai biết.”
Lâm Tiêu nghe vậy rất vui, niềm vui trong lòng cô ta dần lan rộng. Cô ta ngày càng loại trừ khả năng Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết.
Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần sa sầm, anh liếc nhìn Tôn Tử Phàm bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Có thể anh Tôn không biết, tôi yêu Tô Khiết và tôi yêu vợ cũ của mình.”1
Ngay khi những lời này vừa được nói ra, cả ba người đều ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thần. Đặc biệt là Lâm Tiêu, trong mắt của cô ta như không thể tin được, cánh tay phải bên hông của của cô ta bắt đầu co lại.
Anh thừa nhận mình yêu Tô Khiết ngay trước mặt người khác, vậy anh đặt cô ta ở vị trí nào đây?
Sắc mặt của Tô Thanh Anh không hề thay đổi, chỉ có vẻ lạnh nhạt mỉa mai. Yêu cô ư? Làm sao mà thấy được đây?
“Nếu nói như vậy, Tổng giám đốc Nguyễn là người nặng tình rồi. Chẳng lẽ cô Lâm không để ý đến chuyện đó ư? Sao tôi lại nghe nói Tổng giám đốc Nguyễn và cô đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi nhỉ.”
Nghe vậy, nụ cười của Lâm Tiêu cứng đơ. Cô ta không biết nên nói gì mới phải.
Tôn Tử Phàm thích thú khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tiêu như thế này. Lúc trước cô ta đã bắt nạt Tô Khiết rất nhiều lần. Lúc đó, làm sao mà Tô Khiết có thể đấu lại một ả đàn bà mưu mô có đẳng cấp vi diệu như này cơ chứ.
Tô Thanh Anh không định dành quá nhiều thời gian cho Nguyễn Hạo Thần, phải từ từ từng bước một mới thú vị. Chẳng phải Lâm Tiêu yêu Nguyễn Hạo Thần lắm sao?
Vậy hãy để Nguyễn Hạo Thần rời xa cô ta. Cô vẫn ghi lòng tạc dạ tất cả những gì mà Lâm Tiêu đã làm với cô khi đó, chưa bao giờ dám quên.
“Mời Tổng giám đốc Nguyễn và cô Lâm cứ tự nhiên. Chúng tôi còn phải chào những người khác, không thể ở cùng được.”
Nói xong lập tức rời đi cùng Tôn Tử Phàm.
Nhưng chưa đi được bao xa, đã thấy Tôn Tử Phàm lấy điện thoại ra xem rồi vội vàng rời đi.
Đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần sau lưng anh ta cong lên thành một nụ cười.
Sau đó, Tô Thanh Anh đi qua đám đông, tươi cười đúng mực nói chuyện rất vui vẻ.
Mà từ đầu đến cuối ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần vẫn dõi theo bóng hình cô, khả năng giao tiếp mạnh mẽ như vậy thực sự không thể luyện được chỉ trong một thời gian ngắn.