Lâm Tiêu! Cô ta thế mà lại xuất hiện ở nơi này!
Cô không nhịn nổi muốn xông lên trước, kể lại hết mọi chuyện cô ta đã làm với cô cho Nguyễn Hạo Thần.
Cô còn chưa bước đến gần, cô ta đã quay đầu nhìn về phía cô trước, nở nụ cười đầy sâu xa.
“Cô Tô, sao bây giờ cô mới đến? Á, trên cổ cô... Chẳng lẽ những tấm hình kia đều là thật?”
Anh quay đầu nhìn về bên này, vào khoảnh khắc nhìn thẳng vào mắt anh, cô không khỏi rùng mình.
Trong đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa sự chán ghét, ghét bỏ, phẫn nộ và cả lạnh lùng.
Nghe thấy lời này khách khứa sôi nổi nhìn sang phía bên đây, chỉ trỏ cô.
Tô Khiết bối rối, mở điện thoại ra mới phát hiện những tấm ảnh mình bị ép chụp cùng người đàn ông xa lạ kia nhanh như vậy đã bị giới truyền thông đưa ra ánh sáng!
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc này nhất định là do Lâm Tiêu làm!
Cô tức giận nắm chặt điện thoại, run rẩy cả người. Cô vội tắt trang báo đi, sốt ruột bước về phía anh.
“Em bị hãm hại, Hạo Thần. Em bị Lâm Tiêu hãm hại, anh phải tin em...”
Cô dùng thủ ngữ nói, sốt ruột đến nỗi sắp chảy nước mắt, túm lấy tay của anh.
Cô còn chưa kịp đến gần, anh đã giơ tay lên dứt khoát tát vào mặt cô “Chát”
Giọng nói của anh lạnh lùng vô cùng: “Con đàn bà không biết liêm sỉ, mặt mũi của nhà họ Nguyễn đã bị cô làm mất hết rồi! Tôi bảo cô đến bữa tiệc, cô không đến thì thôi đi, lại còn chạy đi thuê phòng với thằng khác?”
Tô Khiết lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, ấm ức vô cùng. Mắt cô đỏ lên, kích động chỉ vào Lâm Tiêu muốn giải thích.
Cô ta lại đầy bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô Tô, xem như cô không thích Hạo Thần, hay là thích người khác cũng không phải chuyện to tát. Cô hoàn toàn có thể trực tiếp đi tìm Hạo Thần để nói chuyện. Anh ấy cũng không phải loại người không có lí lẽ... Nhưng mà, bây giờ cô ngoại tình như vậy... Thật đúng là phải xin lỗi anh ấy!”
Lời nói của cô ta như thùng dầu đổ thêm vào, khiến cho lửa giận trong lòng Nguyễn Hạo Thần cháy càng dữ dội hơn.
Cô lắc đầu phủ nhận, dùng thủ ngữ giải thích: “Không phải đâu, Hạo Thần. Không phải như vậy, anh phải tin em, em không có phản bội anh...”
“Đủ rồi!” Vẻ mặt anh u ám, vô cùng phẫn nộ đẩy cô ra: “Lập tức cút về cho tôi!”
Cô không hề đề phòng, bị đẩy ngã nhào xuống đất, ngã thật mạnh xuống sàn. Đau đến nỗi khiến cô nghẹn ngào, phát ra tiếng kêu đau vụn vỡ.
Đau quá! Thật sự đau quá!
Ngoại trừ đau đớn của cơ thể thì tim còn đau hơn!
Tô Khiết cắn răng, đôi mắt đẫm lệ nhìn Nguyễn Hạo Thần có thất vọng, bất lực, ấm ức, phẫn uất, càng nhiều hơn là thê lương...
Khi anh nhìn thẳng vào cô, tim bất chợt nhói đau nên theo bản năng lảng tránh ánh mắt của cô.
Giây tiếp theo, bụng cô đột nhiên truyền đến cơn quặn thắt. Cô hít thở sâu, mặt trở nên trắng bệch.
Có vị khách tinh mắt gần đó lập tức la to: “Có máu! Chảy máu rồi!”
Biểu cảm anh cứng lại, đến gần Tô Khiết thì phát hiện ra váy của cô thật sự đã ướt đỏ một vùng!
Cô dùng hết chút sức lực còn sót lại, vươn tay túm chặt lấy ống quần anh. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy trông mong, khó nhọc dùng thủ ngữ: “Hạo Thần, xin anh, xin anh hãy cứu con của chúng ta đi...”
Trước khi ý thức mơ hồ, cô nhìn thấy trên khuôn mặt luôn lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần xuất hiện một tia mềm mại và lo lắng.
Ha, nhất định là ảo giác của cô mà thôi.
Tô Khiết có một giấc mơ rất dài, trông thấy ba mẹ đứng trước mặt cười với cô, vẫy gọi cô.
Đột nhiên, một ngọn lửa lớn ập đến, người trước mắt trở thành Nguyễn Hạo Thần. Nhìn thấy lửa lớn tận trời muốn cuốn anh vào, cô không chút do dự đẩy anh ra. Cô hét lên một tiếng rồi bất chợt bừng tỉnh...
Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy anh đứng bên giường mình. Cô đột nhiên vươn tay ra, ôm siết lấy người anh, cả người run rẩy.
Cơ thể anh lảo đảo, đáy mắt thoáng qua một tia đau lòng.
Nhưng một giây sau, anh vẫn lạnh mặt, tàn nhẫn đẩy cô ra. Cuối cùng, Tô Khiết cũng hoàn toàn tỉnh lại từ giấc mơ khi nãy.
“Tô Khiết, cô không cần giả vờ yếu đuối trước mặt tôi nữa. Cô đã làm gì thì tự mình biết rõ.”
Anh lườm cái bụng cô một chút, cặp lông mày từ đầu đến cuối đều nhíu chặt.
“Tôi đã bàn bạc với bệnh viện rồi. Ngày mai cô có thể lập tức làm phẫu thuật.”