Tô Khiết.
Sao có thể là cô ta chứ?
Không thể nào, cô ta đã chết rồi mà.
Chính tay Nguyễn Hạo Thần đã nổ súng giết chết cô ta.
Nụ cười hạnh phúc ban đầu đã trở nên khó coi. Chờ đã… Đó không phải là Tô Khiết.
Khuôn mặt của Tô Khiết đã bị cô ta rạch nát rồi mà, dù có phẫu thuật cũng không thể sửa lại hoàn mỹ như vậy được. Nhưng người phụ nữ này rất giống với Tô Khiết.
“Thần à, nghe nói hương vị của nhà hàng này không được ngon lắm. Chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”
Cô ta không muốn để Nguyễn Hạo Thần gặp người phụ nữ này.
“Đi chào một người bạn cũ trước đã.”
Nói rồi dắt cô ta đi tới.
Khoảnh khắc Tô Thanh Anh ngước mắt lên, vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu và lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần. Đã năm năm trôi qua nhưng đôi cẩu nam nữ này vẫn đáng ghét y như vậy.
Nguyễn Hạo Thần cứ chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt.
Đương nhiên Tôn Tử Phàm cũng nhìn thấy hai người bọn họ, anh ta cười rồi mở miệng nói trước: “Ồ, Tổng giám đốc Nguyễn thật là tao nhã, người đẹp bên cạnh vẫn xinh đẹp như thế. Nghe nói hai người sắp đính hôn rồi, chúc mừng.”
Khi Tô Cảnh Nhạc nghe thấy vậy, cậu bé đã không thích Nguyễn Hạo Thần lại càng ghét hơn, thậm chí còn bài xích.
Tô Thanh Anh đứng dậy, cô không quên nhiệm vụ mà chú Huy đã giao cho mình.
“Xin chào Tổng giám đốc Nguyễn, tôi là Tô Thanh Anh, Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Tôi mới về tiếp quản công việc ở đây. Sau này còn nhờ anh chỉ bảo nhiều hơn trong công việc.”
Cô nở một nụ cười, một nụ cười rất máy móc.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy hai người họ thì trong ánh mắt không hề xao động, thật giống như chỉ vừa mới quen biết.
Cô đưa bàn tay trắng trẻo nhưng có vết chai của mình ra.
Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, anh không hề thấy có sự thay đổi nào trên đó thì trong lòng hơi thất vọng.
Anh đưa tay nắm chặt tay cô, một hồi lâu vẫn chưa buông ra.
Tô Thanh Anh khẽ nhíu mày, muốn rút tay về.
“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh cứ nắm tay tôi như vậy thì không được lịch sự cho lắm.”
Sắc mặt của Lâm Tiêu đã bắt đầu trở nên khó coi. Khó khăn lắm mới đuổi được một Tô Khiết, thế mà bây giờ lại có một Tô Thanh Anh khác lại đến. Tất cả những người họ Tô đều có thù hận với cô ta hay sao?1
Hơn nữa Tô Thanh Anh và Tô Khiết này không phải rất giống nhau sao, đặc biệt là đôi mắt đó, giống y như đúc.
“Daddy, mommy, con ăn no rồi.”
Giọng nói non nớt của Tô Cảnh Nhạc vang lên.
Ngay lập tức Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé, cậu là con trai của Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh sao?
Nghe vậy, Lâm Tiêu mừng quýnh. Hóa ra hai người này đã có con, vậy chắc là đã kết hôn rồi.
Nhân lúc anh không chú ý, cô đã rút tay ra.
Cô rút một tờ khăn giấy và cẩn thận lau sạch bàn tay do Nguyễn Hạo Thần vừa nắm.
Không hề quan tâm đến ánh mắt lạnh lẽo của Nguyễn Hạo Thần đang nhìn về phía mình.
“Xin lỗi Tổng giám đốc Nguyễn, con người tôi bị bệnh ưa sạch sẽ. Chắc là hai người cũng đến đây ăn cơm hả, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Cô quay đầu lại nở một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bảo, chúng ta đi thôi.”
“Dạ, mommy.”
Trước khi đi, Tô Cảnh Nhạc còn nở một nụ cười gian xảo: “Chú và dì sắp đính hôn rồi, Tiểu Bảo chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”1
Khóe miệng của Tô Thanh Anh giật giật. Khi cô quay về cũng đã từng điều tra hai người họ, nhắc đến đúng là báo ứng.
Vì chuyện năm đó mà Lâm Tiêu đã mất khả năng sinh con. Giờ con trai cô lại nói những lời này, rõ ràng đang giẫm lên nỗi đau của cô ta.
Cô cười khẩy không thèm để ý.
Tôn Tử Phàm xoa đầu của Tô Cảnh Nhạc: “Nhóc con làm tốt lắm. Kẻ thù đau ở đâu thì ta cứ đạp mạnh lên chỗ ấy.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh nhướng mày: “Hai người biết rõ chuyện Lâm Tiêu không thể sinh con à?”
Một lớn một nhỏ gật đầu cùng lúc.
Nghĩ đến thân phận của Tôn Tử Phàm, Tô Thanh Anh cũng không cảm thấy lạ. Với khả năng của anh ấy thì có chuyện gì mà không thể điều tra ra chứ.
“Tiểu Anh, tiếp theo có kế hoạch gì không?”
“Đầu tiên hãy ổn định Tập đoàn DN và giành lấy công việc kinh doanh với Nguyễn Hạo Thần.”
Tôn Tử Phàm: “…”
Giành công việc làm ăn với Nguyễn Hạo Thần?
Anh ta chắc chắn không nghe lầm đó chứ?
Anh ta và Tiểu Bảo hợp lực lại sẽ dễ dàng giải quyết vấn đề. Nếu chỉ dựa vào một mình Tiểu Anh sẽ rất khó đối phó.
Tôn Tử Phàm không thể không công nhận thủ đoạn trên thương trường của Nguyễn Hạo Thần. Anh ta mạnh mẽ quyết đoán, thủ đoạn thì tàn nhẫn. Đây là lý do tại sao các công ty khác không dám đối phó với Tập đoàn Nguyễn thị.
Tập đoàn DN vẫn chưa ổn định, làm như vậy hơi mạo hiểm.
Bây giờ tình hình của Tiểu Anh rất tốt, nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì cô vẫn còn kém xa. Nếu thực sự phải đối đầu gay gắt thì chưa chắc Tiểu Anh sẽ thắng.
“Tiểu Anh, có một số việc em phải từ từ, không được quá nôn nóng. Nếu đi sai một nước cờ sẽ thua hết cả ván cờ này đấy.”
Sao Tô Thanh Anh lại không hiểu anh ấy nói gì chứ.
“Tử Phàm, anh yên tâm. Em tự có chừng mực.”
Ba người cùng nhau rời đi. Trong một góc của nhà hàng, có một ánh mắt dõi theo bóng dáng của họ, âm thầm nắm tay lại.
Đứa bé kia, anh nhớ rõ hôm đó Tôn Tử Phàm gọi nó là Tô Cảnh Nhạc mà. Không phải anh ta họ Tôn sao?
Với tính cách của ông Tôn, sao ông ta có thể để cháu trai theo họ nhà gái chứ?
Anh sẽ từ từ điều tra rõ tất cả những chuyện này.
“Thần, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Cô ta nghiêng đầu, nhìn thấy ngoài cửa sổ không có ai thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Người phụ nữ tên Tô Thanh Anh kia có phải là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN không? Còn trẻ quá. Nhìn cũng rất quen.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu: “Ừ, có thể sau này sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh cũng nên.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn sang chỗ khác, ánh mắt nhìn trúng ngay khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của cô ấy. Năm năm qua cô ấy không thay đổi bao nhiêu cả, vẫn dịu dàng như thuở ban đầu anh bầu bạn với cô ấy.1
Nhưng dường như anh thấy thiếu một mảnh ghép trong trái tim mình...
Cho nên, người trong lòng anh không phải là Lâm Tiêu.
“Thần, cô ta có phải là vợ của Tôn Tử Phàm không? Họ đã có con rồi, hơn nữa trước kia Tôn Tử Phàm rất thích Tô Khiết. Sau khi cô ta chết...”
“Sau này đừng nói chuyện như vậy nữa!”
Giọng nói của anh lạnh lùng, ánh mắt rét buốt như băng.
“Tối mai có một buổi tiệc thương mại do Tập đoàn DN tổ chức. Đến lúc đó, em hãy đi với anh. Ra ngoài đi dạo cũng tốt.”
Lâm Tiêu sững sờ, đã rất lâu rồi anh không đưa cô ta đi dự tiệc tối cùng nhau. Ngày mai anh sẽ đưa cô ta đến đó sao?
“Thần, anh không gạt em đó chứ?”
“Ừm.”
Lâm Tiêu vui vẻ cười. Nếu không phải còn cách cái bàn, nhất định cô ta sẽ không nhịn được mà hôn lên môi anh.
Cô ta nheo mắt lại, Tô Khiết, cô ta đã mang theo sự thật mà chết rồi. Cô ta sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Còn cái người tên Tô Thanh Anh kia có thể chỉ là một sự trùng hợp.
Hơn nữa, Tô Khiết là một người câm, một người phụ nữ chỉ biết khúm núm. Trước đó bác sĩ đã nói rằng cổ họng của Tô Khiết không thể chữa khỏi, dây thanh quản của cô ta đã bị tổn thương do hít phải quá nhiều khói đặc.
Vì vậy chỉ có thể là một người câm đến hết đời!
Mặc dù giọng nói của Tô Thanh Anh kia bị khàn, nhưng hình như là do hút nhiều thuốc nên mới ảnh hưởng đến dây thanh quản giọng mới trở nên như vậy.
Cảm giác mà Tô Thanh Anh mang lại cho cô ta chính là cảm giác này. Có điều cô ta và Tô Khiết thực sự quá giống nhau.
Nếu không biết rõ nhà họ Tô chỉ có một cô con gái thì suýt chút cô ta đã cho rằng Tô Thanh Anh là chị em của Tô Khiết.