Tô Khiết xoay người ngồi vào bàn làm việc trước mặt, cô mở văn kiện ra xem, sau khi xác nhận xong thì trực tiếp ký tên lên.
Cô nhìn chăm chú ba chữ trên xấp văn kiện, là Tô Thanh Anh mà không còn là Tô Khiết nữa.
Bên trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trên màn hình máy tính.
Người phụ nữ này có sức quyến rũ vô hạn không thể nghi ngờ, khôn khéo khi đối mặt với giới truyền thông, là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thế nhưng gương mặt kia có nét quen thuộc vô cùng, dù không còn giống với… Nhưng Tô Thanh Anh…
Thanh Anh!
Con ngươi của Nguyễn Hạo Thần co lại, chẳng lẽ cô ta chính là Tiểu Tô trong miệng Tôn Tử Phàm ư?
Cùng họ nhưng khác tên, dáng vẻ lại còn rất giống. Không phải giống, ngoài việc gương mặt đã thay đổi một chút thì thân hình lại như của cùng một người.
Song, anh lại biết rất rõ cô ta không phải cô!
Anh nhớ dường như trên mặt Tô Khiết có vết thương do bị dao rạch, cho dù có làm phẫu thuật thì cũng khó để hoàn hảo được như vậy. Đúng thế, gương mặt của cô ta hiện giờ xinh đẹp một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa, Tô Khiết không thể nói chuyện nên chẳng thể nào lợi hại trên thương trường như vậy được.
Thế nhưng vẻ ngoài lại giống nhau đến khó hiểu.
Ngụy Toàn gõ cửa đi vào thì trông thấy Nguyễn Hạo Thần ngẩn ngơ không biết đang nghĩ điều gì.
“Thưa Tổng giám đốc, lần này Tập đoàn DN mạnh mẽ tiến vào thị trường. Hiện tại chưa biết rõ tình huống thế nào, rất nhiều xí nghiệp đã có dự định hợp tác với họ. Bên cạnh đó, cuộc phỏng vấn của Tô Thanh Anh trước giới truyền thông chỉ mất vài giờ đồng hồ. Ý định hợp tác của các xí nghiệp lớn càng rõ ràng hơn, đối phương còn gửi thư mời thương mại tới, ngài có muốn đi không?”
Ngụy Toàn đưa thư mời đến trước mặt anh.
Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn, ngón tay thon dài dừng trên lá thư, vẻ mặt anh u ám khó nói nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Anh mở thư mời ra đọc, thấy rõ phần ký tên ở góc phải dưới cùng là Tô Thanh Anh!
“Đi chứ, tôi rất tò mò về Tổng giám đốc nữ này!”
Anh muốn xác nhận xem rốt cuộc cô ta có phải Tô Khiết không. Anh không nghĩ Tô Khiết sẽ chết dễ dàng như vậy, anh tuyệt đối không tin!
Chẳng bao lâu, Thư Khả Như đã tới dưới lầu của Tập đoàn DN, cô ấy quan sát tòa cao ốc này rồi “chậc chậc” cảm thán vài tiếng.
Lúc hai người thường xuyên chơi cùng nhau ở Mỹ, cô ấy cũng biết Tô Thanh Anh là một thương nhân tài giỏi nhưng cho tới hiện tại, cô ấy chưa từng liên tưởng cô với hình tượng Tổng giám đốc nữ này.
Khi cô ấy vừa xuống máy bay thì lập tức thấy tin tức, nếu không phải vì nó thì cô ấy vẫn còn chưa biết gì đâu.
Một sự kích thích khó hiểu khi có một người bạn là Tổng giám đốc nữ.
Cô ấy đi thẳng vào trong báo tên, nhân viên công tác lập tức đưa cô lên tầng.
Lúc trông thấy Tô Thanh Anh cô ấy liền bổ nhào đến như một chú gấu, nếu không phải trong mấy năm qua Tô Thanh Anh đã luyện tập huấn luyện cận chiến thì hai người đã nằm “đo đất”.
Đỡ cô ấy đứng thẳng dậy, trên trán cô chảy dài mấy sọc đen.
Lần nào gặp nhau cũng như thế, Thư Khả Như quen tay quen chân treo cả cơ thể lên người cô như một chú gấu con.
Cũng may cô ấy nhỏ người, bằng không thật sự chẳng đỡ nổi.
“Tiểu Anh Anh ơi, nhìn thấy cậu tớ rất vui, biết cậu về nước tớ cũng vội vã trở về nè.
Tiểu Anh Anh à, cậu có thiếu bà xã không? Cậu thấy tớ thế nào? Có phù hợp với yêu cầu của cậu không hả? Hơn nữa, tớ chăm trẻ con giỏi lắm đấy.
Có thể chơi với con nít này, còn biết vào bếp này, chắc chắn cậu sẽ không bị mất mặt khi mang tớ ra ngoài đâu!”
Tô Thanh Anh: …
Cô nàng này chưa uống thuốc à?
Vừa đến đã nói nhăng nói cuội, bị cái gì kích thích rồi chăng?
“Nếu cậu chưa uống thuốc thì chỗ tớ có nhé, miễn phí.”
“Bla bla bla…”
“Dừng lại!”
Thư Khả Như tỏ vẻ yếu đuối nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ rõ vẻ uất ức.
Nhưng một giây sau liền biến mất ngay.
Cô ấy giơ cổ tay lên nhìn giờ: “Tiểu Anh Anh à, chúng ta đi ăn cơm đi. Bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi, sao không ăn cơm thế.
Cậu nên giảm cái tính cuồng công việc của mình lại đi, dù sao ông chủ của cậu cũng không ở đây.”
Thấm thoát đã mười hai giờ, thì ra cũng có lúc thời gian trôi qua nhanh như vậy.
“Ừm, tớ đặt phòng ăn trước, gọi Tiểu Bảo và Tử Phàm luôn.”
Thư Khả Như gật đầu, đã lâu rồi cô ấy không gặp Tiểu Bảo nên trong lòng rất nhớ cậu bé.
Thế nhưng khi hai người vừa ra khỏi cửa Tập đoàn DN thì một nhóm người áo đen đi đến, lúc nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu Tô Thanh Anh nhíu mày.
Chu Ngọc?
Anh ta tới đây làm gì?
Trong ấn tượng của cô, Chu Ngọc vẫn luôn là dáng vẻ cười đùa hí hửng, phong lưu không bị chuyện gì trói buộc, vì sao hôm nay trên người anh ta lại có khí thế rất giống Nguyễn Hạo Thần chứ?
Chẳng lẽ ở chung lâu ngày bị lây nhiễm à?
Thư Khả Như đứng bên cạnh cô đã khiếp sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đồng tử co rút lại.
Đôi môi đỏ run rẩy, cơ thể vô thức lùi lại mấy bước.
Cô ấy đã lén lút trở về để không bị phát hiện, huống chi hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt.
… Cút mau, tôi không muốn gặp anh!
Chóp mũi chua xót, hốc mắt ửng đỏ.
Tô Thanh Anh nhanh chóng phát hiện Thư Khả Như có vẻ bất ổn, cơ thể vô thức dính sát người cô.
“Nghe tên của Tổng giám đốc Chu đã lâu, nhìn trận thế của anh, hình như muốn đến bắt người nhỉ?”
Tô Thanh Anh nở nụ cười như có như không.
Lúc Lâm Khả Khanh qua đời, Chu Ngọc và Ngụy Toàn đã ra tay giúp đỡ tổ chức tang lễ, cô vẫn còn nhớ phần ân tình này.
Chu Ngọc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đôi mày càng nhíu chặt. Anh ta chẳng thể liên tưởng người nọ với bóng lưng yếu ớt đứng trước bia mộ của mẹ mình vào năm năm trước.
“Chuyện này không liên quan đến cô, tránh ra!”
“Nếu tôi vẫn muốn quan tâm?”
Chu Ngọc nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt xuyên qua người Tô Thanh Anh nhìn bóng hình nhỏ bé ở phía sau cô, trong mắt anh ta là mây đen như mực, mang theo sự sắc bén đầy nguy hiểm.
Qua một lúc lâu, anh ta lại lên tiếng.
“Bắt cô ta lại cho tôi!”
Vẻ mặt anh ta tràn ngập vẻ hiểm ác, giọng nói lạnh lùng.
Hai người áo đen đi tới, Thư Khả Như lắc đầu: “Ông xã Tiểu Anh Anh ơi, “anh” phải bảo vệ bà xã nhỏ bé “em” đấy, “em”không biết người đàn ông này.”1
Tô Thanh Anh: …
Chu Ngọc: …
Thế mà cô ta dám gọi người đàn bà khác là chồng, nhiều năm không gặp giới tính cô ta cũng trở nên không bình thường!
Tô Thanh Anh giơ tay ngăn trước mặt Thư Khả Như, tư thế như có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Nhóm người áo đen thấy Tô Thanh Anh không phối hợp thì trực tiếp ra tay, không nói nhảm lời nào.
Tô Thanh Anh nào phải kẻ ăn chay nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đánh trả thì Thư Khả Như lại tiến lên.
“Dừng tay! Tôi đi với các anh!”
“Khả Như…”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh càng thêm lạnh lùng, Khả Như là bạn của cô, cũng là người bạn nữ duy nhất nên cô muốn bảo vệ cô ấy.
“Tô Khiết, tôi biết cô là ai, nếu như cô không muốn bị Thần biết thì đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”
“Tôi chẳng hiểu Tổng giám đốc Chu nói gì cả, Tô Khiết là ai, tôi tên Tô Thanh Anh.”
“Thật sao? Nhưng năm đó, tôi tận mắt thấy cô được cứu sống!”
Nụ cười trên mặt Tô Thanh Anh chẳng thể tiếp tục duy trì được nữa, đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp thời.