“Các người bắt hết bọn họ lại, đây là lời căn dặn của đại ca.” Tôn Tử Phàm nhẹ giọng nói với đám người áo đen kia, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm Lạc Anh một cách lạnh lùng.
Lạc Anh nghe thấy câu này thì cả người bắt đầu hoảng loạn, những vệ sĩ này đều là do bố cô ta sắp xếp cho cô ta, trước kia ông ta luôn không ngừng dặn dò cô ta rằng, những người này hơi đặc thù, không thể dễ dàng để người khác bắt đi.
Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
“Tôn Tử Phàm, anh không thể đưa những người áo đen này đi, bọn họ rất quan trọng đối với em!” Lạc Anh đứng trước mặt Tôn Tử Phàm, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh ta.
Lời này nói với anh ta có tác dụng sao? Ở nơi này, những người khác đều là người của Nguyễn Hạo Thần, cho dù anh ta không nói thì những người này cũng sẽ bắt hết bọn họ thôi, chỉ dựa vào việc lúc nãy bọn họ hết đấm lại đá Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh, đừng nói là Nguyễn Hạo Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, đến anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tôn Tử Phàm rủ mắt nhìn cô ta, trong mắt mang theo sự lạnh nhạt và khinh thường, nếu như cô ta thật sự biết đám người áo đen này rất quan trọng đối với mình, vậy thì ngay từ ban đầu đã không xảy ra chuyện này.
Đá vào tấm sắt rồi mới bắt đầu nói những người này quan trọng, có rất nhiều chuyện sau khi đã làm thì bắt buộc phải trả giá, đồng thời cũng không có cơ hội để hối hận.
Tôn Tử Phàm nói với cô ta một cách lạnh nhạt: “Bọn họ đối với cô rất quan trọng, đó là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi, sau khi xảy ra chuyện thì cô nói bọn họ đối với cô rất quan trọng, vậy lúc nãy khi bọn họ đối phó với Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh, sao cô không nghĩ đến vấn đề này?”
Tôn Tử Phàm dừng lại, cơ thể lùi ra sau vài bước, híp mắt nhìn chằm chằm động tác của một tên tội phạm trước mặt.
Không thể không nói bọn họ thật sự rất to gan, trong tình huống bị hai mươi mấy người bao vây mà vẫn muốn chống trả, trong tay đối phương còn cầm súng, không hổ là người chạy trốn khỏi nhà tù California.
Tôn Tử Phàm lấy cây súng đen của mình ra, Lạc Anh nhìn anh ta bằng sắc mặt hoảng sợ, hỏi: “Anh muốn làm gì? Nếu anh dám giết em, bố em nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Giọng của cô ta rất run, cơ thể cũng không ngừng lùi về sau, cô ta không ngờ chuyện này lại đi đến mức này, rốt cuộc Tôn Tử Phàm phải yêu người phụ nữ Tô Khiết đó như thế mới có thể vì cô mà làm đến mức độ này.
Tôn Tử Phàm nhìn Lạc Anh một cách khinh thường, nở nụ cười lạnh, rốt cuộc là cô ta lấy đâu ra dũng khí thế?
Giết cô ta, anh ta còn chê bẩn tay mình kìa.
Vào lúc tên tội phạm kia muốn ra tay, Tôn Tử Phàm trực tiếp nổ súng bắn qua, không hề có chút do dự.
Pằng một tiếng!
Có thể nghe rõ tiếng viên đạn ghim vào trong da thịt, cả người Lạc Anh hoàn toàn ngẩn ngơ tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn không hề có chút máu, cơ thể hơi run rẩy.
Đúng là cô ta đã từng làm rất nhiều chuyện tội ác tày trời, nhưng cô ta thật sự chưa từng nhìn thấy có người dùng súng thật đạn thật để bắn ở trước mặt mình.
Tên tội phạm đó kêu lên một tiếng, nhanh chóng che tay mình lại, đôi mắt hung dữ trừng Tôn Tử Phàm, người đàn ông này thật là nhạy bén, thế mà có thể cảm nhận được vừa rồi anh ta muốn làm gì, người tài ở nơi này thật là nhiều, đến con gái cũng có bản lĩnh của đàn ông!
Cô gái mà anh ta nói hiển nhiên là Tô Thanh Anh.
Tôn Tử Phàm vòng qua Lạc Anh đi qua, ngón tay thon dài nghịch cây súng trong tay, cây súng giống như có sinh mạng trong tay anh ta, chuyển động một cách linh hoạt.
“Mấy người chú ý hơn về động tác của bọn họ, những người này đều là tội phạm California, nếu như các người sơ ý một chút thôi cũng sẽ bị bọn họ giết ngược lại.” Những người này ra tay sẽ không nhẹ hơn, mà sẽ chỉ nặng hơn!
Mấy người áo đen nghe thấy thì mau chóng nhìn nhau một cái, âm thầm gật đầu với nhau, ý bảo đồng bọn cảnh giác một chút, nếu những người này mà chạy mất, bọn họ sẽ không thể nào bàn giao với đại ca.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đám tội phạm đó đều đã bị bọn họ trói lại, đồng thời kiểm tra xem trên người bọn họ có công cụ nào khác không, mọi người đều gần như là làm trong cùng một ngành, đương nhiên là biết được một vài thủ đoạn và công cụ dùng thể thoát thân.
Vì vậy bọn họ lấy đi hết tất cả nhẫn hay vòng cổ của đám tội phạm, không chừa lại cái gì.
Tôn Tử Phàm lấy một chiếc nhẫn qua xem cẩn thận, thật sự phát hiện ra có thứ ẩn giấu ở bên trong, bây giờ đúng là thời đại công nghệ kỹ thuật cao, cái gì cũng có thể phát minh ra, trong giới sát thủ, mấy món đồ công nghệ kỹ thuật cao này đều là vật dụng hằng ngày.
Bây giờ trong tay anh ta đang cầm một chiếc nhẫn màu đen, đừng nhìn bên ngoài nó có vẻ tầm thường, nhưng bên trong lại ẩn giấu huyền cơ, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến người khác mất mạng, lại còn là kiểu chết mà không biết tại sao mình chết.
Nhìn một chút anh ta đã nhìn ra cách dùng, chỉ cần ngón tay hơi dùng sức, con dao nhỏ sắc bén bên trong sẽ bắn ra, bất cứ lúc nào cũng có thể làm người khác bị thương.
Tôn Tử Phàm đeo chiếc nhẫn lên, đi từng bước về phía Lạc Anh. Cô ta thấy ngón cái tay phải của anh ta đeo nhẫn, con dao nhỏ sắc bén đó phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Lạc Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể loạng choạng lùi ra sau.
Giọng cô ta run rẩy nói: “Tôn Tử Phàm, anh không thể giết em, nếu không cả Bạch Hổ Đường sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!”
Rất rõ ràng là sự uy hiếp của cô ta chẳng hề hấn gì với Tôn Tử Phàm, mọi người đều lăn lộn trong giang hồ, thực lực đều ngang bằng nhau, cô ta lấy đâu ra dũng khí để nói những lời uy hiếp này thế?
Có khi đến bố cô ta cũng không dám nói ra những lời uy hiếp này, nhìn bên ngoài thì có vẻ thực lực của Thanh Môn và Bạch Hổ Đường chênh lệch khá nhiều, nhưng Thanh Môn đã được thành lập từ rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn khiêm tốn hơn mà thôi.
Nội tình bên trong không biết đã che giấu bao nhiêu, nếu như Bạch Hổ Đường thật sự đụng vào Thanh Môn Hội, có thể nói là Bạch Hổ Đường chắc chắn sẽ thua không gì nghi ngờ!
Con dao nhỏ bay thẳng qua, Lạc Anh hoảng sợ nhắm mắt lại, lưỡi dao sắc bén lướt qua tóc cô ta, trong phút chốc có vài sợi tóc rơi rụng xuống đất, có thể biết được con dao này bén đến thế nào.
Nếu như không cẩn thận thì thật sự sẽ cắt qua cổ họng của người ta, một nhát lấy luôn mạng!
Nhìn thấy vẻ mặt của Lạc Anh, trong mũi Tôn Tử Phàm phát ta tiếng hừ lạnh, nhặt chiếc nhẫn đó lên.
Cả người Lạc Anh đều căng chặt, chậm chạp không cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ cổ mình, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Tôn Tử Phàm đang đứng bên cạnh mình, cô ta bị doạ đến nhích sang bên cạnh mấy bước.
Đây rốt cuộc là người hay quỷ vậy, sao đi lại không hề có chút tiếng động thế?
“Tôn Tử Phàm, rốt cuộc anh có ý gì?”
Tôn Tử Phàm nhún vai: “Tôi có thể có ý gì chứ, chính là ý mà cô nhìn thấy đó, bây giờ tôi vẫn chưa có hứng thú giết cô, dù sao giết cô rồi thì cô sẽ quá thoải mái, tôi muốn khiến cô phải cảm nhận cảm giác đau khổ tột cùng.” Đây mới là sự giày vò lớn nhất, chứ chết rồi thì thật quá lời.
“Tôn Tử Phàm, hôm nay nếu anh dám làm tôi bị thương nửa phân, tôi nhất định sẽ nói cho ông nội biết, để xem coi đến lúc đó ông nội sẽ giúp ai!” Lạc Anh tức tối nói.