Lúc Tô Thanh Anh nghe thấy những lời này, cô không chút do dự mà vỗ một cái lên sau đầu anh, bọn họ còn đang sống mà anh lại nói lung tung cái gì thế, cái gì mà chết chóc xui xẻo thế.
“Anh nói linh tinh cái gì thế, cho dù có thế nào chúng ta cũng sẽ nhất định bình an vô sự, hãy tin em, chúng ta cũng không thể nào chết được đâu!” Tô Thanh Anh cũng không biết tại sao mình lại có lòng tin nói ra những lời này, nhưng trực giác nói với cô rằng, bọn họ sẽ không thể nào dễ dàng chết đi như vậy đâu, bọn họ còn có rất nhiều việc quan trọng phải làm, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện như vậy…
Lạc Anh đứng trên cầu thang nghe thấy lời hai người nói, nụ cười của cô ta càng vặn vẹo hơn, cười lớn nói: “Tình cảm của hai người thật là khiến người ta ngưỡng mộ, đã đến nước này rồi mà hai người vẫn còn ở đó thủ thỉ, nếu hai người muốn chết, tôi nghĩ tôi có thể thành toàn để hai người làm một đôi uyên ương mệnh khổ.”
Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh hoàn toàn không quan tâm đến lời cô ta nói, dốc hết sức lực để đối phó với sự tấn công của đám áo đen, không hổ là tội phạm từ nhà tù California ra, sức mạnh đó thật không giống như vệ sĩ bình thường.
Vì vậy bây giờ hai người chỉ có thể bị đánh, sức lực và số người chênh lệch nhau, khiến hai người không cách nào chống trả được.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe gấp gáp, sau đó là một tràn tiếng bước chân, Triều Dã dẫn theo một đám người nhanh chóng xông vào, nhìn thấy nhiều người áo đen đang vây đánh hai người, sắc mặt cậu ta tỏ vẻ kinh ngạc.
Cây súng trong tay Triều Dã không chút do dự mà nhắm vào một người áo đen, “pằng” một tiếng, người đó lập tức ngã xuống trong vũng máu.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, xung quanh cũng vắng lặng, Lạc Anh trên cầu thang lại càng không dám thở mạnh.
Sao trong tay bọn họ lại có súng, phải biết rằng ở nước Hoa Hạ, tàng trữ súng là phi pháp, rốt cuộc đám người này có thân phận gì, và Nguyễn Hạo Thần thì có thân phận gì?
Đầu của Lạc Anh đã hoàn toàn bị hồ dán lại, ong ong không biết nên có phản ứng gì, ánh mắt cô ta khoá chặt vào người áo đen đã nằm dưới đất, những người này đều là cánh tay đắc lực của bố cô ta, cũng là vệ sĩ lợi hại nhất của cô ta, mấy năm nay chưa từng xuất hiện tình huống này bao giờ.
Có lần nào người bắt nạt cô ta nhìn thấy đám vệ sĩ này mà không bị doạ đến sợ chết khiếp chứ, nhưng lần này đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Triều Dã nhanh chóng đi qua, dìu Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh dậy, sau đó cũng có rất nhiều người áo đen xông từ ngoài vào, ít nhất cũng phải hai mươi mấy người, trong tay bọn họ ai ai cũng đều cầm súng.
Đám người áo đen của Lạc Anh vốn dĩ không phải là đối thủ, Lạc Anh biết ở Hoa Hạ cấm súng ống, vì vậy không mang theo khi nhập cảnh, nhưng cô ta không ngờ lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay!
Nhưng cho dù bị bao vây, mười mấy người áo đen kia cũng vẫn không hề hoảng sợ chút nào, có cục diện lớn nào mà bọn họ chưa từng nhìn thấy chứ, đến cái chết bọn họ cũng đã trải qua mấy lần rồi, bọn họ đã không còn sợ cái chết nữa.
“Đại ca, anh không sao chứ, có phải vết thương nặng hơn rồi không?” Triều Dã không kìm được sự lo lắng mà nhìn anh, vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần rất đau khổ.
Nhưng nhìn tình hình thì có lẽ vết thương sau lưng anh đã nặng hơn rồi, còn vấn đề của cơ thể anh…
Nguyễn Hạo Thần yếu ớt lắc đầu, anh cảm thấy cơ thể của mình đã đạt đến cực hạn, nếu như không phải ý chí của anh vẫ đang ráng chống đỡ, có lẽ anh đã ngất đi rồi.
“Chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện trước, đám người này ra tay quá độc ác, vết thương sau lưng anh ấy chắc chắn là đã rách ra rồi.” Tô Thanh Anh rất lo lắng mà nhìn anh.
Triều Dã không chút do dự mà gật đầu, ánh mắt mang theo sự chết chóc nhìn về phía Lạc Anh, sắc mặt khôi phục lại sự lạnh lẽo, cậu ta phải làm ra một vài hành động thực tế về chuyện này,
Nếu không thì có người sẽ luôn làm càn!
Vào lúc ba người sắp rời đi, Tôn Tử Phàm gấp gáp đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy cục diện thế này, cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lạc Anh đang đứng trên cầu thang, anh ta thật sự đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.
Tôn Tử Phàm đi đến trước mặt Tô Thanh Anh, sát khí trong mắt vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
“Anh sao rồi?” Tôn Tử Phàm cũng nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, xem dáng vẻ của anh thì có vẻ bị thương khá nặng, bây giờ nhất định phải đưa đến bệnh viện.
Không đợi Tô Thanh Anh trả lời vấn đề của mình, anh ta đã nhẹ giọng nói: “Em cùng Nguyễn Hạo Thần đến bệnh viện kiểm tra trước đi, chuyện tiếp theo ở đây cứ giao hết cho anh giải quyết.”
Đôi môi tái nhợt của Tô Thanh Anh hơi mấp máy vài cái, cuối cùng cũng không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi cùng đám Nguyễn Hạo Thần rời đi.
Mặc dù Nguyễn Hạo Thần bọn họ đã đi rồi, nhưng những đàn em này vẫn đứng yên tại chỗ, cầm súng chĩa vào mấy người áo đen kia.
Mặt Tôn Tử Phàm như phủ một lớp băng mỏng, sau khi nhìn thấy đám người áo đen của Lạc Anh, anh ta mới hiểu ra, khó trách lại dám ra tay độc ác như vậy với Nguyễn Hạo Thần, bởi vì những người này vốn dĩ chẳng cần mạng.
Lạc Anh run rẩy đi từ cầu thang xuống, cô ta giống như vẫn chưa hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn ngơ ngác như cũ.
“Tôn Tử Phàm, anh nhất định phải nghe em giải thích, chuyện không phải như vậy đâu!”
“Không phải như vậy?” Tôn Tử Phàm nhẹ giọng thì thầm một tiếng, nở nụ cười lạnh, việc đã phát triển đến mức này rồi còn có mặt mũi giải thích?
“Không phải như vậy thì là thế nào? Những người này đều là tội phạm California, một khi ra tay thì sẽ không kiêng kỵ đối phương là ai, đối với bọn họ mà nói, bọn họ vốn dĩ chẳng sợ mất mạng!” Tôn Tử Phàm lạnh lùng nói, trong mắt là sự lạnh lẽo trước đây chưa từng có, nơi này không phải là địa bàn của nhà họ Lạc bọn họ đâu, thế là lại dám làm bậy ở thành phố Giang Thành, đúng là không muốn sống nữa rồi!
Lạc Anh điên cuồng đắc đầu: “Em chỉ là muốn cho cô ta một bài học thôi, chuyện vốn dĩ không như những gì anh nghĩ đâu.” Lạc Anh cố tỏ ra vẻ vô tội và tủi thân: “Những người này đều là vệ sĩ mà bố em phái đi theo em, ông ấy không muốn em ở bên ngoài bị thương…”
“Dẹp cái vẻ vô tội của cô đi.” Tôn Tử Phàm cắt đứt lời cô ta, từ trước đến giờ người phụ nữ Lạc Anh này chưa bao giờ là vô tội cả, tối hôm qua anh ta đã điều tra vài chuyện liên quan đến cô ta, không điều tra thì sẽ không biết thực ra…
Anh ta thật sự không cách nào tưởng tượng được phía sau gương mặt xinh đẹp đến thế này lại là một trái tim độc ác đến vậy, dựa vào thân phận của mình mà chèn ép người khác, trong tay cũng dính mấy mạng người, huống chi thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
“Huống chi những việc cô làm không cần phải giải thích với tôi, tôi không muốn nghe cũng sẽ không nghe, tôi chỉ biết sự thật là cô đã ức hiếp người phụ nữ tôi yêu!” Sắc mặt của Tôn Tử Phàm lại càng u ám hơn.
Điện thoại trong túi anh ta đột nhiên vang lên, bỗng chốc phá vỡ bầu không khí cứng ngắc nghiêm túc nơi này.
Sau khi nghe điện thoại, mặt Tôn Tử Phàm lại càng giật giật mấy cái, bây giờ đã là lúc nào rồi còn nhớ đến tiền bạc? Đúng là đồ mê tiền mà!