Rốt cuộc là Nguyễn Hạo Thần bị gì mà anh lại nói ra những lời này một lần nữa, nếu đổi lại là trước kia, không phải anh luôn đòi chém đòi giết Tôn Tử Phàm chỉ vì luôn sợ Tôn Tử Phàm đến gần Tô Thanh Anh hay sao.
Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần nói những lời này, hành vi này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, không ngừng đẩy cô về phía Tôn Tử Phàm, anh có âm mưu gì đây?
Nhưng cả người Lạc Anh đều thấy không ổn, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ là một tên điên, bị cắm sừng rồi còn vui vẻ như vậy.
“Nếu đã như vậy thì các người đừng trách tôi vô tình vô nghĩa, Tô Khiết, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, giữa hai người đàn ông này cô chỉ có thể chọn một người, cô sẽ chọn ai? Cô chỉ có một cơ hội, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, một chân đạp hai thuyền chung quy cũng là hành vi không tốt, Nguyễn Hạo Thần đúng là sẽ không đau lòng, không buồn khổ nhưng không đồng nghĩa Tôn Tử Phàm sẽ không, Tôn Tử Phàm vốn dĩ là một người đàn ông rất trọng tình cảm, nếu anh ấy biết cô làm tổn thương anh ấy như vậy, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng.”
Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy hơi không hiểu những lời Lạc Anh vừa nói, hình như chuyện của bọn họ đâu có liên quan gì đến cô ta, còn nói gì mà muốn cho cô một cơ hội chọn lựa, cô ta tưởng mình là ai chứ?
Đôi môi đỏ của Tô Thanh Anh khẽ cong lên, mỉm cười, nói: “Chỉ có trẻ con mới lựa chọn với cô, tôi muốn cả hai người, nếu tôi yêu cả hai thì dựa vào đâu tôi phải chọn lựa một người chứ? Như vậy cũng rất không công bằng với người còn lại. Tôi phát hiện cô cũng thật nhàm chán đó, nếu không thì sao lại làm ra chuyện buồn chán như vậy, cô tưởng cả thế giới này đều là nhà của cô sao? Cô nói thế nào thì thế đó, hay là cô cho rằng cho dù tôi chọn một trong hai người họ, thì người còn lại sẽ yêu cô sao? Cô gái à, xin cô đừng nằm mơ nữa có được không, cho dù hai người họ đều không yêu tôi thì cũng sẽ không thể nào yêu cô đâu.”
Tô Thanh Anh nói ra sự thật một cách trần trụi, cô cũng không biết Lạc Anh lấy đâu ra dũng khí để nói những lời này, rồi lấy đâu ra dũng khí để bắt cô đưa ra lựa chọn.
Sau khi Lạc Anh nghe thấy, hai tay nắm chặt lại thành quyền, trên gương mặt tinh xảo lóe lên ánh sáng tàn độc, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh giống như con rắn độc.
Tô Thanh Anh đúng là cho mặt mũi mà không cần, nếu cô đã thích rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách cô ta không nhân nghĩa!
Bốp bốp bốp!
Lạc Anh vỗ tay một cái, không gian nơi này trống trải một cách kỳ lạ và khác thường, nên khắp nơi đều vang vọng lại tiếng vỗ tay của cô ta, khiến bầu không khí càng nặng nề hơn.
Mười mấy người mặc áo đen bỗng chốc xông xuống từ trên lầu, tiếng bước chân nặng nề đạp lên đất, đều tăm tắp.
Dáng người của bọn họ rất cường tráng, quan trọng là cảm giác tàn bạo toả ra từ trên người bọn họ.
Nguyễn Hạo Thần chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay những người này làm nghề gì, sự tàn bạo trên người họ rất nặng, chứng tỏ trước kia bọn họ từng giết hại rất nhiều người, cũng không biết bây giờ trên tay bọn họ đã dính máu của bao nhiêu mạng người rồi.
Xem ra cô nàng Lạc Anh này cũng chẳng phải là người gì tốt lành, nếu không thì sao lại dùng những người thế này làm vệ sĩ, dù sao cũng không thể nói là để chắn kẻ địch chứ.
Với tính cách của Lạc Anh, dù có nhiều kẻ thù cũng chẳng phải là chuyện gì lạ, đắc tội với người ta khắp nơi, có khi đến bố cô ta cũng sắp nổi điên rồi, nên mới cử những người này đến bảo vệ cô ta.
Nguyễn Hạo Thần không biết đã nhìn thấy cái gì, mắt anh bỗng chốc híp lại, trên cổ của những người mặc áo đen này đều có ký hiệu của nhà tù.
Nếu anh nhớ không nhầm thì ký hiệu này là của nhà tù California, phạm nhân nào vào nhà tù đó cũng đều phải khắc một ký hiệu lên cổ, trừ phi cắt đi miếng thịt đó, nếu không thì ký hiệu đó sẽ đi theo họ cả đời.
Những người ở trong nhà tù California đều là người phạm tội tày trời, gần như là người nào cũng đều từng dính máu của mười mấy mạng người trong tay, có người còn hơn trăm cũng nên.
Cũng vì vậy mà những tội phạm trong đó được gọi là Satan tái sinh!
Trên cổ của những người này đều có ký hiệu của nhà tù California, vậy thì chuyện này hơi khó giải quyết rồi.
Đại ca của Bạch Hổ Đường thật là quá to gan mà, thế mà dám cất giấu tội phạm của tù nhà California, quan trọng là còn để bọn họ quang minh chính đại ra ngoài làm vệ sĩ cho con gái ông ta, bây giờ danh sách truy nã trên toàn thế giới chính là mấy người bọn họ, tiền thưởng đã lên đến một trăm triệu đô la mỹ.
Như vậy xem ra dù người khác sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bản thân bọn họ cũng chẳng tốt hơn chỗ nào, vết tích trên cổ cũng chẳng hề che dấu.
Nguyễn Hạo Thần nhẹ giọng nói với Tô Thanh Anh: “Nếu như có thể rời khỏi đây, em ra ngoài rồi thì hãy lập tức gọi điện thoại cho Cảnh sát Hình sự quốc tế, nói là ở đây có tội phạm của California bỏ trốn ra ngoài, tiền thưởng được một trăm triệu đô đó.”
Tô Thanh Anh:!!!
Vậy là ý gì?
“Đánh hai người họ một trận nhừ đòn cho tôi, đừng đánh chết, đánh cho tàn phế là được!”
Lạc Anh độc ác nói.
Bây giờ cô ta nhìn thấy hai người này là lửa giận trong lòng lại bốc lên, hận không thể giết hai người họ, nhìn thấy máu tươi của họ bắn tung toé mới có thể đè lại lửa giận trong lòng cô ta được.
Thật sự cho rằng cô ta không dám làm gì họ sao, đừng quên nhà cô ta làm nghề gì!
Tất cả người áo đen vây hai người lại, bầu không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, Tô Thanh Anh và Nguyễn Hạo Thần quay lưng dựa vào nhau.
Tinh thần của hai người đều trong trạng thái cảnh giác, trong lòng Nguyễn Hạo Thần đang nghĩ sao Triều Dã còn chưa đến, hay là đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi, nhưng bên kia bọn họ có chuyện, thì bên này còn lớn chuyện hơn.
Hai tay Tô Thanh Anh âm thầm nắm chặt lại, hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Đối phương tổng cộng có mười bốn người, nhiều nhất em cũng chỉ có thể đánh được ba người, còn lại anh có thể chống đỡ được không?”
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy cả người đều không ổn, nhưng anh không hề chùn chân, dù có thế nào, người bên đối phương nhiều ra sau, anh cũng nhất định phải dốc hết sức lực để bảo vệ cho cô thật tốt, cô là người mà anh yêu nhất mà, sao anh nỡ để cô chịu tổn thương được.
Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hạo Thần vang lên bên tai Tô Thanh Anh: “Em phải tin tưởng anh, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, tuyệt đối sẽ không để em phải chịu một chút tổn hại nào. Trước đây là do anh đã không bảo vệ em tốt nên mới để em chịu nhiều tổn thương như vậy, vì vậy bắt đầu từ bây giờ anh sẽ liều cả mạng mình để bảo vệ cho em!”
Sắc mặt Tô Thanh Anh hơi ngẩn ra, dư quang nhìn thấy gương mặt nghiêng hoàn hảo của Nguyễn Hạo Thần, trong lòng lặng lẽ đổ gục mà cô không hề hay biết.
Tám năm trước, cô đã sớm đổ gục vì người đàn ông này rồi, bây giờ lại chìm đắm vào lần nữa mà bản thân cô không phát giác ra…
Nhưng mà ánh mắt của Tô Thanh Anh dần lạnh đi, bây giờ đang trong tình huống này, nói những lời đó thì có tác dụng gì chứ? Bây giờ không phải là lúc để nói mấy lời tâm tình này.
Nguyễn Hạo Thần tiếp tục nói: “Tất cả vệ sĩ áo đen của cô ta đều là tội phạm từ hình trốn đến nơi xa lánh nạn, trong tay bọn họ không biết đã nắm bao nhiêu mạng người, cũng không biết dính bao nhiêu máu tươi, vì vậy bọn họ không phải là vệ sĩ áo đen bình thường, em nhất định phải cẩn thận hơn, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay rất độc ác!”
Lời của Nguyễn Hạo Thần khiến Tô Thanh Anh nhớ ra, cô cũng nhìn thấy ký hiệu trên cổ những người áo đen đó, dấu vết đó chỉ có tội phạm của nhà tù California mới có, chẳng trách sự tàn bạo trên người bọn họ lại nặng như vậy, và tại sao Nguyễn Hạo Thần lại nói mấy lời vừa rời, tội phạm truy nã tội ác tày trời!