Hai người bước vào, bên trong trống rỗng, không có ai ở đó, trong không khí bốc ra mùi hôi thối.
Nhưng Tô Thanh Anh vẫn tinh mắt vẫn nhìn thấy dấu chân hỗn độn trên mặt đất, nó hướng về phía trên lầu, nhìn thấy nhiều dấu chân lộn xộn như vậy, bên phía Lạc Anh chắc là có rất nhiều người.
Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ hỏi: “Em có biết Lạc Anh là ai không? Hay cô ta là cô chủ của gia đình nào?”
Nguyễn Hạo Thần ngay lập tức lắc đầu: “Cô là người trong giới. Tôi có biết trong giới có một phái tên là Bạch Hổ, đại ca của bọn họ họ Lạc. Họ này khá hiếm, chưa kể cô ta còn có thể trở thành đối tượng xem mắt của Tôn Tử Phàm, vậy thì thân phận của cô ta chắc chắn không thấp đâu. Vì vậy, theo suy đoán của anh, cô ta chắc là con gái duy nhất của đại ca Lạc của Bạch Hổ Đường, đại ca Lạc luôn rất cưng chiều cô con gái đó của mình. Thật ra anh không ngại nói cho em biết một bí mật, trước đây đại ca Lạc muốn giới thiệu con gái của ông ấy cho anh, nhưng anh đã thẳng thừng từ chối. Bây giờ lại giớigiời thiệu cô ta cho Tôn Tử Phàm, có phải là do tính cách của cô quá cứng rắn nên không lấy được chồng, chứ nếu không tại sao đại ca Lạc lại nóng lòng muốn đẩy hàng đi như vậy?”
Nghe những gì Nguyễn Hạo Thần nói, tâm trạng của Tô Thanh Anh đã tốt hơn rất nhiều, đoán rằng Lạc Anh này bởi vì tính cách quá cứng rắn cho đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai, còn nếu như cô chắc cũng không thể khống chế được cô ta.
Trong lúc hai người nói chuyện cười đùa, Lạc Anh chậm rãi đi xuống cầu thang, giày cao gót giẫm từng bước từng bước trên mặt đất, âm thanh vô cùng rõ ràng ở nơi vắng vẻ này.
Khi Lạc Anh nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, khuôn mặt của cô ta càng trở nên khó coi, người đàn ông này chẳng phải là người đàn ông mà bố cô ta đã giới thiệu cho cô ta hay sao, nhưng không hiểu vì sao người đàn ông này lại từ chối cô ta.
Bây giờ anh lại đi chung với người phụ nữ Tô Thanh Anh này, quả nhiên vật sẽ họp theo loài.
Hai người bọn họ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cũng không có gì ngạc nhiên khi có thể đi chung nhau.
“Tô Thanh Anh, cái đồ phụ nữ đê tiện, vô liêm sỉ, cô chính là sự kết hợp của một kẻ giả tạo và một con điếm đầy mưu mô. Cô đã dụ dỗ được Tôn Tử Phàm rồi, bây giờ lại chuyển sang dụ dỗ Nguyễn Hạo Thần. Rốt cuộc là cô có biết xấu hổ không hả?” Lạc Anh nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, lời nói rất ác độc: “Con mắt của đàn ông các người đều bị mù rồi à? Lại đi thích một người phụ nữ như cô ta, cô đây cả đời trong sạch, chưa từng có bạn trai. Tại sao các anh lại từ chối tôi mà chấp nhận cô ta?”
Tâm trạng của Lạc Anh bây giờ thậm chí còn mất cân bằng hơn, Tôn Tử Phàm thích Tô Thanh Anh thì thôi cũng kệ, nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần, người đại diện cho hệ cấm dục vậy mà cũng trầm luân vào đây, quả nhiên, đàn ông là sinh vật không đáng tin cậy!
Tô Thanh Anh nghe cô ta nói như vậy chỉ cảm thấy nực cười, hóa ra là do lòng ghen tuông của một người phụ nữ gây nên.
Nói cô là một kẻ giả tạo và một con điếm đầy mưu mô, trên người cô từ đầu đến cuối chỗ nào là có khí chất của một kẻ giả tạo?
Con mắt nào của cô ta nhìn thấy rằng cô là một con điếm?
Haiz, phụ nữ mà!
“Cô chưa từng biết quan hệ của tôi và bọn họ, hơn nữa mấy người cũng chưa từng đến với nhau, cô ở đây sục sôi căm phẫn nói tôi là kẻ giả tạo, trà xanh, nói đến cuối cùng cô mới là kẻ giả tạo, là trà xanh, làm như mình trong sạch lắm vậy.” Tô Thanh Anh trực tiếp phản bác lại cô ta.
“Tôi và Tôn Tử Phàm từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau. Khi còn nhỏ hai gia đình chúng tôi vốn dĩ đã là hàng xóm của nhau, hai chúng tôi còn sinh ra gần gần nhau.
Khi chúng tôi quen nhau, không biết cô còn đang ở trong cái xó xỉnh nào đó, tính tuổi thì khi chúng tôi quen biết nhau cô còn chưa ra đời, vì vậy cô ở đó giả vờ làm chính thất cái gì chứ? “ Tô Thanh Anh chỉ vào Nguyễn Hạo Thần, cười khẽnhẹ nói: “Tôi và người đàn ông bên cạnh đã kết hôn ba năm, chúng tôi vẫn chưa lấy giấy chứng nhận ly hôn, vì vậy ở trước mặt tôi cô nói những câu này mặt có rát không?”
Cả người Lạc Anh đều sững sờ, Tôn Tử Phàm và người phụ nữ này là thanh mai trúc mã, lại còn là vợ chồng với Nguyễn Hạo Thần?!
Sau đó cô ta bắt đầu cảm thấy mối quan hệ giữa ba người bọn họ rất lộn xộn, đợi cô ta sắp xếp lại đã.
Tô Khiết là vợ của Nguyễn Hạo Thần, đồng thời cũng là người thanh mai trúc mã của Tôn Tử Phàm, nhưng Tôn Tử Phàm thích Tô Khiết, Tô Khiết lại thích Nguyễn Hạo Thần, rồi... chờ đã, điều này cũng không đúng lắm!
Ngày đó khi Tô Khiết thừa nhận rằng cô thích Tôn Tử Phàm lại là chuyện gì đây?
Nói cách khác, Tô Khiết thích Nguyễn Hạo Thần, rồi cũng thích Tôn Tử Phàm, nói đơn giản hơn là cô đang một chân đạp hai con thuyền!
Sau khi nghĩ thông suốt mối quan hệ, lửa giận trong lòng Lạc Anh lại dần tăng lên: “Tô Khiết, anh chính là một con nhỏ tệ hại, rõ ràng là kết hôn rồi mà còn dụ dỗ Tôn Tử Phàm, cô thật sự là không biết xấu hổ!”
Tô Thanh Anh chớp mắt, cô dụ dỗ Tôn Tử Phàm khi nào vậy?
Khi cô ở Mỹ, Tôn Tử Phàm đã luôn ở bên cạnh cô, cũng có nghĩa là họ đã sống chung dưới một mái nhà trong suốt năm năm.
Nhưng họ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì vượt quá quy tắc, giữa hai người bọn họ luôn tồn tại sự trong sạch.
Trên thực tế, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn biết mối quan hệ giữa hai người họ, Tô Thanh Anh chưa bao giờ thích Tôn Tử Phàm, người cô thích chính là anh.
Nhưng so với anh mà nói, Tôn Tử Phàm mới là người yêu cô nhất, từ khi còn nhỏ đã luôn bảo vệ cô cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ rời xa cô, luôn là kỵ sĩ của cô, nếu đổi lạilai thành những người đàn ông khác thì e rằng đã không có kiên trì được như vậy rồi.
“Nguyễn Hạo Thần, chẳng lẽ anh không quản vợ mình sao? Cô ta đã cắm sừng anh rồi, anh cũng có thể chịu được sao, anh là loại đàn ông gì thế này!” Thấy Tô Thanh Anh bình thản, Lạc Anh quyết định dùng lời lẽ để khiêu khích Nguyễn Hạo Thần, không người đàn ông nào trên đời có thể chấp nhận được việc vợ phản bội mình.
Nhưng câu trả lời của Nguyễn Hạo Thần gần như đã khiến Lạc Anh hoài nghi nhân sinh.
“Là tôi bảo cô ấy làm như vậy đấy. Tôi không để tâm việc cô ấy ở bên Tôn Tử Phàm. So với một người chồng không xứng đáng như tôi, Tôn Tử Phàm mới là người đàn ông có thể mang lại hạnh và vui vẻ cho cô ấy,” Đây cũng là những lời trong lòng của anh, nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại từ đầu, anh sẽ trở thành chỗ dựa ấm áp nhất của cô, anh sẽ đứng trước mặt cô, che mưa chắn gió cho cô.
Nhưng hôm nay đã khác xưa, anh bắt buộc phải cam tâm!
Lạc Anh suýt nữa cho rằng mình bị ảo giác, thế giới quan của cô ta sắp sụp đổ rồi, tất cả đàn ông trên thế giới này sao vậy, một người, hai người đều bị con hồ ly tinh như cô ta mê hoặc đến điên đảo rồi!
“Nguyễn Hạo Thần, phiền anh tỉnh táo lại một chút, anh có biết là ban nãy tôi đã nói cái gì không, tôi nói người phụ nữ của anh đã cắm sừng anh rồi.” Lạc Anh lập lại lời nói của chính mình một lần nữa, có ảo giác mình bị nghi ngờ cuộc đời.
Nguyễn Hạo Thần cau mày và nói: “Tôi biết cô đang nói gì. Tôi không bị điếc. Cô ấy có thể khiến một người đàn ông xuất sắc như vậy yêu cô ấy là năng lực của cô ấy. Chuyện như vậy tôi cũng không có cách nào để ngăn cản.”
Tô Thanh Anh:...
Lúc này, suýt chút nữa cô ta đã nghi ngờ rằng mình đang gặp ảo giác.