Nghe Nguyễn Minh Huy nói như vậy, Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh đồng thời nhìn về phía ông ta, Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, đây là lần đầu tiên cô thấy chú Huy nói những lời như vậy.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần càng thêm mùi vị nguy hiểm, quả nhiên người vô tâm sẽ khác, hơn 20 năm trước ông ta đã luôn tìm cách, tính kế hãm hại bố anh, bây giờ lại buông lời sỉ nhục ông ấy!
Bố anh rời đi sớm không phải là vì trận hỏa hoạn lớn đó sao, nếu không phải vì sự ghen tuông của Lâm Tiêu, thảm án đó và tấn bi kịch kia đã không xảy ra.
Nhưng người cũng đã qua đời rồi, Lâm Tiêu cũng đã mất hơn bảy tám năm, bây giờ nhắc tới dường như cũng không có ý nghĩa gì nữa.
“Người ta đều nói rằng tai họa kéo dài hàng ngàn năm, câu này thực sự rất đúng, nhưng thông thường người gây ra tai họa cuối cùng sẽ có một kết cục rất thảm hại, thảm đến mức không dám nhìn.” Nguyễn Hạo Thần như cười như không nhìn Nguyễn Minh Huy, khí thế trên người anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nguyễn Minh Huy không hề tức giận, ông ta cũng biết Nguyễn Hạo Thần nói ra những lời này là có ý gì, đối với ông ta hoàn toàn không có chút tác dụng, ông ta bằng lòng thừa nhận mình là kẻ gây họa.
“Ta đúng thực là tai họa ngàn năm, còn cậu cũng giống như người bố đoản mệnh của cậu vậy, tốt xấu gì tôi cũng là chú ruột của cậu, nếu có một ngày cậu rời đi, tôi nhất định sẽ chôn cậu ở bên cạnh bố mình, đến lúc đó, hai người sẽ ở bên đó nhìn xem tôi kiểm soát tập đoàn Nguyễn thị như thế nào. Ta cũng sẽ để cho ông cụ hiểu rõ lựa chọn của mình năm đó sai lầm cỡ nào, nhưng lúc đó ông cụ cũng già rồi, cũng không thể trách ông ta mù mắt!” Nụ cười của Nguyễn Minh Huy rất đắc ý, đồng thời còn mang theo một sự hung dữ đáng sợ.
Sau khi Tô Thanh Anh nghe những lời này, lông mày của cô càng nhíu lại thêm, không phải Nguyễn Minh Huy đang cố ý nguyền rủa Nguyễn Hạo Thần chết sớm sao?
Hai người họ có thực sự là chú cháu không? Theo cô thấy thì hai người bọn họ giống như kẻ thù hơn, chính là kiểu ông không chết thì tôi sẽ không dừng lại. Nguyễn Hạo Thần vô thức nhìn về phía Tô Thanh Anh, đôi mắt có hơi lóe lên, thậm chí còn có một số tia sáng.
Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần lạnh như băng, hai tay tùy tiện nhét vào trong túi quần tây của mình.
“Chú nên biết rằng mỗi ngày trên thế giới này có ngàn vạn điều thay đổi, tôi sẽ rời khỏi thế giới này trước, hay là chú rời khỏi thế giới này trước đều không thể nói chắc được. Nếu như chú rời đi trước tôi, tôi nhất định sẽ tìm cho chú một chỗ có phong thủy tốt để chú có thể yên ổn nằm ở đó, hoặc là chú đi theo, bầu bạn với ông nội, tôi cũng không có ý kiến gì cả, người mà ngay cả bố ruột của mình còn không tôn trọng vậy thì nếu người đó còn tiếp tục sống trên đời này e rằng sẽ chỉ bị người đời chê nhạo mà thôi.” Sau khi nói xong, Nguyễn Hạo Thần quay người rời đi, nếu không phải Tô Thanh Anh cũng tới thì anh đã không xuống đây rồi.
Bảo anh đến đón tiếp một người như Nguyễn Minh Huy rõ ràng là đang nằm mơ!
Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, một đám người đang nán lại hóng hớt liền sững sờ, hóa ra tổng giám đốc có một người chú, nhưng người chú này có vẻ là người tốt, miệng lưỡi thật sự không hề tầm thường.
Nguyễn Minh Huy hoàn toàn không quan tâm đến hành động của anh, ông ta hướng mắt nhìn quanh sảnh tầng một của tập đoàn Nguyễn thị, ở đây thật sự đã thay đổi quá nhiều, nhưng đã nhiều năm như vậy trôi qua, chắc chắn sẽ có một số thay đổi.
Dưới sự lãnh đạo của Nguyễn Hạo Thần, tập đoàn Nguyễn thị đã luôn ở trong trạng thái thịnh vượng, và giờ đây nó đã trở thành doanh nghiệp số một ở Hoa Hạ, vị thế không ngừng tăng lên cao.
Nếu ông ta có thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị, vậy thì ông ta sẽ hoàn thành nỗi chấp niệm trong lòng mình, hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn đau đớn trong tim lại.
Sau đó, Tô Thanh Anh và thư ký đi cùng Nguyễn Minh Huy qua từng bộ phận của tập đoàn Nguyễn thị, rất nhiều người không biết Nguyễn Minh Huy, nhưng bọn họ biết Tô Thanh Anh bên cạnh ông ta.
Tất cả đều ngơ ngác, không biết đây là tình huống gì, nhưng hiện tại rất nhiều người đều biết Tô Thanh Anh đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Nguyễn thị thị, cô xuất hiện ở công ty cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa, mối quan hệ của cô với tổng giám đốc Nguyễn mọi người ai cũng biết một chút, tóm lại là quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Nguyễn không đơn giản.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô thì lại là chuyện gì đây, địa vị của anh ta hình như cao hơn cô rất nhiều, nếu cô là người lớn nhất trong ba người thì không nên đi phía sau mà nên đi phía trước mới đúng.
Nhưng vị trí hiện tại và thân phận đã quá rõ ràng, khí chất mà người đàn ông trung niên đó tỏa ra khiến người ta phải kinh hãi, hơn nữa dáng vẻ dường như đang quan sát tình hình làm việc của từng bộ phận.
Rốt cuộc là thân phận và địa vị như thế nào mới có thể kiểm tra công việc của tập đoàn Nguyễn thị được?
Trong văn phòng tổng giám đốc, Nguyễn Hạo Thần vừa trở về lập tức uống thuốc, lý do anh không nán lại ở dưới quá lâu là vì cơn đau nhức trên người anh lại bắt đầu bùng phát.
Triều Dã ghét nhất chính là khi nhìn thấy bộ dạng như thế này của anh, rõ ràng là bản thân mình đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi nhưng vẫn cố một mình gắng gượng, chẳng lẽ nói ra sẽ làm gia tăng tốc độ chết đi hay sao đó?
Trong mắt anh ta đâu đâu cũng có thể thấy sự nhẫn nhịn, nhưng vẻ mặt của anh lại không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào khác, anh ta lặng lẽ cầm cốc lên rót cho anh một cốc nước ấm.
“Đại ca.” Triều Dã khàn giọng gọi: “Đi bệnh viện chữa trị đi nhé? Đừng uống thuốc ức chế nữa, căn bản không có bao nhiêu tác dụng, chỉ làm cho anh đau đớn gấp bội mà thôi!”
Lời nói của Triều Dã cuối cùng cũng lộ ra sự không hài lòng, cậu ta hy vọng rằng đại ca sẽ không cam chịu như vậy, càng không hy vọng đại ca mình sẽ hy sinh lớn đến thế.
Đúng là trước mắt chưa tìm được nguồn gan phù hợp, nhưng nhất định ta phải tích cực phối hợp điều trị, nếu không đến lúc đó bệnh sẽ tiến triển nặng, đến kỳ cuối, đó mới là lúc tuyệt vọng nhất.
Nguyễn Hạo Thần cau mày không nói gì, anh hiểu rất rõ những thay đổi trên cơ thể của mình, nhưng đến bây giờ rồi anh còn có thể làm gì được nữa?
Đôi mắt đang rũ xuống đột nhiên nhìn thấy trên bàn có vài sợi tóc, anh vô thức lấy tay túm lấy tóc của mình, rất nhiều sợi rơi ra khỏi lòng bàn tay...
Triều Dã chuyển ánh mắt nhìn sang nơi khác, nếu được cậu ta thực sự muốn nói với cô Tô tất cả những điều này, nhưng đại ca lại không cho, cậu ta không thể làm gì được, cũng không thể tiết lộ một câu nào.
“Triều Dã, cho tới bây giờ tôi còn có thể nhìn ra trong lòng Tiểu Anh vẫn có tôi, rốt cuộc tôi phải làm sao mới có thể khiến cho cô ấy tiếp tục hận tôi đây?” Nguyễn Hạo Thần trầm giọng hỏi một câu như thế.
Tuy nhiên, Triều Dã không có ý định trả lời câu hỏi này của anh, nỗi đau trên cơ thể của anh đã đủ để khiến anh khó chịu rồi, vậy tại sao anh lại muốn tự hành hạ tinh thần mình nữa?
Anh bị điên rồi đúng không?!
Nhưng đại ca của cậu ta thực sự đã bị điên rồi, còn điên rất nặng, sắp không chữa khỏi nữa rồi...
Chu Miểu Miểu gõ cửa và đi vào. Nhìn thấy vẻ mặt của cả hai bọn họ nghiêm nghị đến thế, trong lòng không khỏi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, hay là do hạng mục nghiên cứu sinh học đã thất bại?
Triều Dã nghe thấy có người đi vào nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, Chu Miểu Miểu giật mình vội vàng đi tới.