Nghiên cứu sinh học này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, ước tính rằng không bao lâu nữa sẽ thành công, điều này đối với Nguyễn Hạo Thần mà nói không phải là chuyện quan trọng bình thường.
Đêm đó sau khi nghe những gì Nguyễn Hạo Thần nói những lời đó, trong lòng cô đã đã rất bối rối, những rốt cuộc thứ này là gì? Nguyễn Hạo Thần vậy mà lại coi nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Cô thừa nhận rằng cô đang cảm thấy thương hại...
Tô Thanh Anh lê cơ thể mệt mỏi trở về nhà, trong bếp không ngừng có tiếng động, còn trên bàn bày đã đầy thức ăn ngon, đầy đủ cả sắc, hương, vị.
Có ai đến nhà cô nấu ăn sao?
Không thể nào là Tôn Tử Phàm rồi, dù sao anh ta cũng là người chẳng làm được gì, thậm chí làm món trứng xào cà chua còn có thể làm cháy nhà bếp chứ đừng nói đến việc làm những món này.
“Mẹ, mẹ về rồi.” Tô Thanh Anh vốn định xuống bếp tìm hiểu, nhưng đúng lúc Tô Cảnh Nhạc từ trên lầu đi xuống, cái bụng nhỏ của cậu bé đã đói lắm rồi, cho nên mới xuống lầu xem cơm đã chuẩn bị xong chưa.
Tô Thanh Anh nhẹ nhàng sờ đầu cậu, cười dịu dàng nói: “Hôm nay ở trường mẫu giáo con có ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, có giúp đỡ bạn bè không?”
Nghe cô hỏi như vậy, trong lòng Tô Cảnh Nhạc thực sự rất vui, mẹ cậu rốt cuộc cũng đã biết quan tâm đến cuộc sống của cậu rồi, thật là tốt quá!
Nhưng hỏi những câu hỏi như vậy cậu bé lại cảm thấy không vui, bởi vì những câu hỏi này thực sự có chút ngốc nghếch, một người thông minh như cậu bé sao có thể không nghe lời giáo viên, làm sao cậu bé có thể không giúp đỡ những bạn bè khác.
Nói thật, cậu thực sự không nghe lời cô giáo, cũng không giúp đỡ những bạn bè khác, dù sao trong mắt cô giáo và những đứa trẻ khác, cậu là kiểu người lạnh lùng độc đoán, bọn họ không dám tùy tiện trêu ghẹo cậu.
Tuy nhiên, Tô Cảnh Nhạc đã trả lời Tô Thanh Anh như thế này: “Đương nhiên là con có nghe lời rồi. Nếu mẹ không tin, con có thể gọi điện thoại cho cô giáo hỏi thử.”
“Ừm ừm, mẹ tin con là một đứa bé ngoan, nhưng ai đang ở trong phòng bếp của nhà chúng ta thế, một thức bàn này e rằng kỹ năng của một người nấu cơm bình thường không thể làm ra nổi.” Đầy đủ cả màu sắc, hương thơm, mùi vị, chỉ ngửi thôi đã thấy rất ngon khiến người thèm ăn rồi, e rằng tay nghề nấu ăn của người này không hề thấp.
Tô Cảnh Nhạc liếc nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, nở một nụ cười thần bí khó đoán.
“Mẹ, anh đi vào xem là sẽ biết.”
Tô Thanh Anh đặt túi trong tay xuống đi về phía nhà bếp, chỉ là còn chưa đi vào, cô đã nhìn thấy trước cửa nhà bếp có một đống hộp nhựa đóng gói, xem ra những món ăn này đều là đóng gói mang về.
Làm như vậy thì không còn ai khác ngoại trừ Tôn Tử Phàm!
Tô Thanh Anh bước tới và nhìn những người bên trong, đó thực sự là Tôn Tử Phàm, một người đàn ông to lớn, cao 1,9 mét mặc tạp dề gấu, cảnh tượng đó công kích rất mạnh đến thị giác.
Lặng lẽ lùi ra ngoài, cô vẫn nên đi tắm trước rồi hẵng tính tiếp, Tôn Tử Phàm bây giờ có thể hâm nóng thức ăn mà không làm cháy bếp đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Một lúc lâu sau, Tôn Tử Phàm bưng món cuối cùng ra, gọi Tô Cảnh Nhạc đang ngồi chơi game trên sô pha.
“Mẹ con vẫn còn chưa về sao?” Anh ta vừa mới nói xong, Tô Thanh Anh đã từ trên lầu đi xuống, cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, tóc buộc nhẹ ra sau, trông rất tùy tiện.
Nhưng ở nhà chính là dáng vẻ này, thoải mái, đơn giản.
“Thực ra, em đã về nhà từ lâu rồi, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi, bàn đầy đồđòa ăn này là anh làm sao? Tài nấu nướng tiến bộ với tốc độ thật sự khiến em kinh ngạc vô cùng, sắc, hương, vị đủ cả, điều quan trọng nhất là anh không hề đốt cháy nhà bếp. Điều này thực sự khiến người ta phải vui mừng.” Tô Thanh Anh nói với giọng rất dịu dàng.
Tôn Tử Phàm:...
Nhìn xem, cô đang nói tiếng người sao?
Cái gì gọi là điều quan trọng nhất là anh ta không đốt cháy nhà bếp?!
Anh ta trông giống một người sẽ đi đốt nhà bếp sao?
“Tiểu Anh, kỳ thực ở nước ngoài anh học được một ít tài nghệ nấu nướng từ thầy, chính là vì để em có thể có bữa ăn nóng hổi sau khi tan làm về nhà, những món này là đặc biệt làm cho em, cũng cố tình vì em mà học đấy. Anh thừa nhận bản thân mình là một thiên tài, chỉ cần anh nghiêm túc học hỏi thì sẽ nhanh chóng lên tay, ví dụ như anh học nấu ăn với thầy, ông ấy còn khen anh rất có tài.” Anh ta hoàn toàn không hề nghiêm túc đi học nấu ăn, khi anh ta ở nước ngoài, anh ta luôn bận rộn với chuyện của Hắc Long Đường, làm gì có thời gian để học những kỹ năng nấu ăn này.
Hơn nữa, nấu ăn là một hố đen lớn trong cuộc đời hoàn mỹ của anh ta, anh cũng học cái gì rất nhanh, nhưng nấu ăn lại không được, trong lòng anh cũng rất đau khổ.
Tô Thanh Anh khẽ nhướng mày, anh thật sự nói dối mà sắc mặt không thay đổi, nói ra lời như vậy, chẳng lẽ lương tâm anh không biết đau sao?
Cô tiếp tục giả vờ không biết, cố ý nghi ngờ hỏi: “Anh thật sự chắc chắn những món ăn này đều là do anh nấu sao? Một người tài nấu nướng sơ cấp như anh nhanh như vậy mà đã có thể làm một bàn đồ ăn sao?”
Ánh mắt Tôn Tử Phàm khẽ lóe lên sự chột dạ, anh đẩy cô ngồi xuống trước bàn, rất nịnh nọt nói: “Em cứ nếm thử sẽ biết, nhất định sẽ ngon đến mức khiến em rơi nước mắt, đây là một lời khẳng định cho tài nấu nướng của anh.”
Tô Thanh Anh:...
Tô Cảnh Nhạc bước nhanh tới, hai má bánh bao nở một nụ cười rất bí ẩn, có một số chuyện tốt nhất là cậu bé không nên vạch trần, kẻo lát nữa Tôn Tử Phàm daddy sẽ trách tội cậu bé.
Người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra, những đồ ăn này căn bản không phải là do anh ta nấu, huống hồ chi bọn họ ở chung với nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không đủ hiểu rõ tài nghệ nấu ăn của anh ta sao?
“Tôn Tử Phàm daddy, con đề nghị bố đừng tự nâng mình lên cao quá, nếu không lát nữa ngã xuống đất mặt sẽ rất đau.” Tô Cảnh Nhạc ngồi vào vị trí của mình, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Trên môi Tô Thanh Anh cũng nở một nụ cười bí ẩn, sau đó cô cũng ăn.
Có một số việc không vạch trần ra chính là để giữ thể diện cho anh ta.
Nếu cô nhớ không nhầm thì ngoài cửa bếp vẫn còn những bao bọc có ký hiệu, đã biết nói dối rồi mà còn không biết dọn dẹp những bao hộp đó lại một chút nữa.
Sau khi nếm thử một chút đồ ăn, Tô Thanh Anh rất hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn Tôn Tử Phàm như muốn nói gì đó, lại cuối cùng chỉ cười cười chứ không nói gì.
Thực ra cô chỉ muốn hỏi Tôn Tử Phàm rằng anh ta đã đặt đồ ăn ở nhà hàng nào, hương vị khá hợp với khẩu vị của cô, đồ ăn cũng tươi mới, mùi vị rất ngon.
“Ngon không? Tay nghề nấu ăn của anh đã tiến bộ rất nhiều, có pải hương vị cũng rất đáng khen đúng không?” Tôn Tử Phàm cười như một kẻ ngốc, nhưng khi anh ta cười lại càng tỏa nắng và đẹp trai hơn.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được rằng anh ta là cậu chủ của Thanh Môn hội, nếu A Minh nhìn thấy cậu chủ của họ cười như thế này, nhất định sẽ cảm thấy e rằng cái thế giới này không phải là thật.