Trên xe, Tô Thanh Anh ngồi ngẩn người ở ghế sau. Chuyện này quả thật là một chuyện ngoài ý muốn với cô, chú Huy đột nhiên về nước, làm cho bọn họ hoàn toàn không có bất kì tâm lý chuẩn bị nào.
Điều quan trọng là chú Huy không tiết lộ tin tức gì cho bọn họ, hoàn toàn là tình huống bất ngờ không kịp phòng bị.
"Phó tổng giám đốc, cô cảm thấy vì sao ông chủ lại đột nhiên về nước? Hơn nữa còn không hề báo trước, đúng là làm cho người ta thấy kỳ lạ."
Kỳ lạ sao?
Tô Thanh Anh tự hỏi lại một câu trong lòng, nhưng mà quả thật là rất kỳ lạ. Lúc trước chú Huy đã nói với cô, nếu một ngày nào đó trong tương lai ông ta về nước sẽ báo cho cô biết.
Nhưng mà bây giờ hoàn toàn không thông báo gì cả, nhất thời cô không hiểu được mục đích của chú Huy.
"Quả thật là rất kỳ lạ. Nhưng mà chúng ta cũng không cần phải đoán chú Huy muốn làm gì, có nhiệm vụ gì nhất định sẽ trực tiếp giao cho chúng ta." Tô Thanh Anh cau mày, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Ánh mắt cô rất bình tĩnh, ban đầu có chút gợn sóng, nhưng sau khi bình tĩnh lại đã yên ổn hơn.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, thấy là cuộc gọi của chú Huy, cô nhanh chóng nghe điện thoại.
Không biết người ở đầu dây đã nói gì, nhưng Tô Thanh Anh càng nhíu chặt mi tâm. Chú Huy không có ở sân bay, bọn họ đã tới quán cà phê Đế Tư ở trung tâm thành phố Giang Thành, bảo cô đến thẳng đó là được.
"Không phải chú Huy bảo chúng ta một tiếng sau đến đón sao? Chúng ta đến sân bay cũng đã được một tiếng, nhưng giờ chú Huy đã ở trong quán cà phê trung tâm thành phố rồi."
"Là ai đã đón chú Huy đến đây, hơn nữa nghe giọng điệu của chú Huy, tâm trạng của ông ta cũng không phải quá tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tô Thanh Anh thử phân tích.
Lý Lâm lại không cho là như vậy: "Nếu ông chủ xảy ra chuyện, không thể gọi điện cho phó tổng giám đốc bảo chúng ta thay đổi phương hướng."
Lời nói của Lý Lâm có lý, cho nên chắc là chú Huy không có việc gì.
...
Cùng lúc đó, trong quán cà phê.
Chú Huy ngồi đối mặt với Nguyễn Hạo Thần, trước mặt hai người đều là cà phê còn đang bốc hơi nóng. Mùi thơm đậm đặc của cà phê tản ra trong bầu không khí ngột ngạt.
Triệu Ca ngạc nhiên nhìn người đối diện, thật không ngờ ông ta còn sống!
Đúng là làm cho người ta kinh ngạc!
Nguyễn Hạo Thần mặt không biểu cảm nhìn ông ta, xem ra suy đoán của anh quả thật không sai, một cái tên nước ngoài, tiếp đó ảnh chụp không hề có một tấm.
Còn tưởng là vị thương nhân người nước ngoài thần bí nào muốn nhằm vào Nguyễn thị, hóa ra lại là người quen!
Chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần, đôi môi mỏng cất lên một giọng mỉa mai, trong ánh mắt toát lên sự đùa cợt rất sâu.
"Chú hai, đã lâu không gặp, nhiều năm trôi qua như vậy, thật không ngờ ông vẫn còn cố chấp với tập đoàn Nguyễn thị như vậy. Nghĩ lại năm đó chúng tôi đều tưởng là ông đã chết rồi, nhưng giờ rõ ràng lại ngồi trước mặt tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên." Nguyễn Hạo Thần chăm chú nhìn ông ta một hồi lâu, nhấp một ngụm cà phê.
Vừa cho vào miệng hoàn toàn là vị đắng, sau đó là hương vị thơm nồng.
Chẳng qua là vì người ngồi đối diện, Nguyễn Hạo Thần lập tức cảm thấy hương vị phai nhạt đi không ít.
"Chúng ta đã hơn hai mươi năm không gặp. Lần cuối tôi gặp cậu, lúc đó cậu mới hơn mười tuổi, trong nháy mắt cậu đã là một tổng giám đốc thủ đoạn mạnh mẽ vang dội rồi." Một tia sắc bén lướt qua đáy mắt chú Huy, ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần cũng dần trở nên giễu cợt.
Thật ra tên của ông ta là Nguyễn Minh Huy, là chú hai của Nguyễn Hạo Thần, là em trai của bố anh. Năm đó chẳng qua là vì xảy ra chút chuyện, sau đó lại sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hơn nữa còn sáng lập một công ty riêng thuộc về mình, cũng chính là tập đoàn DN.
Bộ dạng Nguyễn Minh Huy đa mưu túc trí, tiếp đó ông ta nói: "Tô Thanh Anh và Tiểu Bảo bây giờ còn chưa biết thân phận của tôi, mấy năm trước xem mặt mũi của cậu, tôi đối xử với bọn họ cũng đủ tốt."
Khi mạng sống của Tô Thanh Anh đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi là người đã trả giá đắt để cứu mạng con bé, còn đứa con trai nhỏ yếu ớt nhiều bệnh của cậu, cũng là tôi cho người chăm sóc cẩn thận mới cứu sống được, không phải cậu nên cảm ơn người chú này à?" Nếu ông ta đã bỏ ra nhiều sức người và tiền của để kéo Tô Thanh Anh từ địa ngục về như vậy, đương nhiên là cô phải có chỗ hữu dụng.
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chuyện này quả thật anh không có chỗ nào để phản bác.
Những gì Nguyễn Minh Huy nói là sự thật, nếu không có ông, Tô Thanh Anh giờ đã chết, anh thậm chí còn không có cơ hội chuộc lỗi.
"Nếu ông muốn tập đoàn Nguyễn thị thì đó là chuyện không thể. Hơn hai mươi năm trước ông cũng không thể có được tập đoàn Nguyễn thị, hai mươi năm sau cũng vậy." Khi đó Nguyễn Hạo Thần cũng mới hơn mười tuổi, sau nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện của năm đó anh cũng không hiểu rõ.
Nhưng mà lúc đó Nguyễn Minh Huy và bố đang tranh giành tập đoàn Nguyễn thị, vì tập đoàn Nguyễn thị, anh em hai người hoàn toàn rạn nứt.
"Vậy sao?" Nguyễn Minh Huy hỏi lại một cậu, ý cười hiện ra trên mặt ông ta, nói: "Vốn dĩ tôi không muốn về nước nhanh như vậy, nhưng đột nhiên tôi lại tra ra được một chuyện về cậu, hơn nữa vô cùng thú vị."
Chuyện thú vị về anh?
Nguyễn Hạo Thần nhíu mày thật chặt, trên người anh có thể có chuyện gì thú vị chứ.
"Tôi sợ một ngày nào đó đột nhiên rời khỏi, sợ không gặp được cậu một lần cuối, nên đã trở về trước."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!