“Nếu con như vậy cũng không tính là dễ thương và đẹp trai, vậy những người khác thì tính là gì?”
“Mommy, mẹ đã thừa nhận độ dễ thương và đẹp trai của con, đám fan kia sao có thể tàn nhẫn ra tay với con chứ? Nói không chừng họ sẽ từ người qua đường mà trở thành fan ấy chứ? Con là siêu cấp vô địch vạn nhân mê đó!” Tô Cảnh Nhạc kiêu căng hất cằm, như thể những gì cậu bé nói đều là sự thật vậy.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé, khoé môi nở nụ cười mang vẻ cưng chiều.
Lần đầu tiên anh thật sự cảm nhận được tình thân đúng nghĩa, lần đầu tiên nhận ra sự thần kỳ của huyết thống.
Chẳng bao lâu, ông chủ đích thân đem món họ gọi lên, gần như đều là món thanh đạm kiểu vậy.
Món mà họ gọi khiến ông chủ càng tin chắc Nguyễn Hạo Thần thật sự vừa mới làm phẫu thuật xong. Nếu không thì sao họ lại ăn mấy món thanh đạm này cơ chứ?
“Ba vị, xin mời dùng. Mấy món này đều là đặc sản riêng của quán, người bình thường cũng không ăn được mấy món này đâu. Đừng thấy nước súp nhạt nhẽo, trên thực tế, ăn vào mùi vị sẽ vừa thơm vừa nồng.” Lúc ông chủ giới thiệu mấy món ăn, trên mặt của ông ta hiện lên vẻ kiêu ngạo trước nay chưa từng có. Vì mấy món này đều do ông ta nghiên cứu ra, dĩ nhiên sẽ rất tuyệt về khía cạnh dinh dưỡng.
Nếu là bệnh nhân bình thường, đều thích uống loại súp này của quán họ, cho nên có lẽ Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ. Vì vậy ông ta còn tâm niệm là họ sẽ tới quán ăn của ông ta dùng bữa.
“Cháu cảm ơn chú. Chú đúng là một người tốt!” Tô Cảnh Nhạc không tiếc lời khen ngợi.
Ông chủ trực tiếp cười híp mắt, đôi mắt giống như chỉ còn một đường kẽ. Ông ta phát hiện mình đúng là ngày càng thích người bạn nhỏ này, vẻ ngoài đáng yêu thì thôi đi, cái miệng này cũng rất ngọt nữa.
Cậu bé cười lên đúng là có thể làm tan chảy cả dòng sông băng.
“Vậy ba vị cứ thong thả dùng bữa, có cần gì thì nhấn chuông gọi phục vụ bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn ông chủ.” Tô Thanh Anh nói.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Hạo Thần chỉ cảm thấy khẩu vị của mình hình như chưa từng tốt lên như thế. Món ăn trong quán này quả thật thần kỳ.
Xem ra món súp này đúng là nhạt nhẽo, nhưng lúc cho vào miệng lại mang một mùi vị khác.
Tô Thanh Anh nhìn Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Nguyễn Hạo Thần, tập đoàn Nguyễn Thị đối với anh mà nói quan trọng đến mức nào?”
Nghe cô hỏi câu này, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần tỏ ra sáng rỡ, rốt cuộc tập đoàn Nguyễn Thị đối với anh mà nói quan trọng ra sao, anh cũng chẳng biết.
Nhưng tiếng lòng luôn mách bảo anh, tập đoàn Nguyễn Thị đối với anh mà nói, rất là quan trọng. Công ty này không chỉ tập trung mọi tâm huyết của bố mẹ anh, còn chứa đầy tất cả hồi ức của anh.
Đau khổ và vui vẻ, toàn bộ đều ở đây…
Anh nhìn cô, hỏi ngược lại: “Sao đột nhiên em lại nhắc đến vấn đề kiểu này, tập đoàn Nguyễn Thị đối với anh mà nói quan trọng đến mức nào. Anh cảm thấy trong lòng em hiểu rõ ràng, không cần anh nói nhiều, chắc em cũng biết tình cảm của anh dành cho tập đoàn Nguyễn Thị.” Vì lúc trước, ngày nào Tô Khiết cũng mang cơm qua cho anh, biết rõ anh không nhận nhưng cứ luôn kiên trì như thế.
Cô là một cô gái ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến người ta không biết nên nói gì mới tốt đây. Sau đó, anh cũng phát hiện đó là người duy nhất thật sự yêu anh.
Nhưng chính tay anh đẩy cô vào địa ngục.
“Giả sử có một ngày tôi làm gì với tập đoàn Nguyễn Thị, anh sẽ hận tôi không?” Tô Thanh Anh chần chừ một lúc, không nhịn được hỏi ra câu này. Cô hỏi như vậy, chỉ hy vọng Nguyễn Hạo Thần có tâm lý chuẩn bị.
Chú Huy cố chấp với tập đoàn Nguyễn Thị. Nếu ông ta không có được, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định. Cho nên bây giờ cô chỉ nhắc nhở Nguyễn Hạo Thần.
Anh cụp mắt xuống, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào vật trước mặt, cả người toát ra vẻ cô đơn.
Qua một lúc sau, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười không biết làm thế nào.
“Nếu được thì anh hy vọng em đừng làm tổn hại nó, vì tập đoàn này chứa đầy hồi ức của chúng ta, anh không muốn nó bị phá hỏng.”
Câu nói này của anh khiến Tô Thanh Anh đơ ra, hồi ức của họ ư?
Tô Thanh Anh nhớ lại, trong thời gian kết hôn ba năm, buổi trưa nào cô cũng đưa cơm cho anh, nhưng họ có một lần cảm kích. Ngày nào cô cũng đều thấy những món ăn đó bị đổ vào trong thùng rác. Lúc đó cô thất vọng tràn trề, lại thất vọng lần nữa…
Không thể cứ tiếp diễn mãi, lâu dần cô cũng thấy quen.
Tô Cảnh Nhạc thấy hai người họ chỉ yên lặng co ro trên ghế, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Giữa Nguyễn Hạo Thần và mommy của cậu bé có rất nhiều chuyện, nhiều đến nỗi có kể cũng không xong. Nếu chỉ là chuyện cởi mở đơn giản, vậy rất đơn giản. Nhưng nếu chi tiết phải chú trọng thì kể cũng không hết.
“Tiểu Anh, những hồi ức đó đối với anh mà nói thật sự rất quan trọng. Anh luôn gìn giữ chúng rất tốt, anh hy vọng em cũng đừng dễ dàng quên đi.” Nguyễn Hạo Thần chớp mắt vài cái, nhanh chóng che đi nỗi buồn trong mắt.
Hai tay của Tô Thanh Anh chống cằm, vẻ mặt vừa chân thành vừa nghiêm túc.
“Anh có yêu tôi không?”
Mấy chữ này khiến cả người của Nguyễn Hạo Thần run rẩy, quay đầu nhìn cô. Việc gặp gỡ cô là phúc ba đời của mình.
Sao anh có thể không yêu chứ?
Một lúc lâu, Tô Thanh Anh cũng không có được câu trả lời của anh, trong lòng cô chợt hiểu rõ.
Nếu anh không yêu cô, để những cái gọi là dây dưa này là gì đây?
Chỉ là tri kỉ nhất thời ư?
Cô kiềm chế sống mũi cay xè, một hơi nốc cạn ly nước bên cạnh.
“Bây giờ tôi đã biết đáp án của anh rồi. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, giữa chúng ta không cần phải dây dưa quá nhiều làm gì.” Tô Thanh Anh đứng dậy, gương mặt nhỏ của cô khôi phục lại bình thường.
Nếu đáp án của anh là yêu, vậy thì cô sẽ không tiếp tục đối phó tập đoàn Nguyễn Thị. Nếu như không yêu, vậy thì cô sẽ trở về quỹ đạo cuộc sống lúc trước.
Quên hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cho dù có lúc cô cơ bản không cách nào lừa gạt trái tim mình. Nhưng… như thế thì sao chứ?
Ráng nhịn thì sẽ trôi qua thôi.
Lúc muốn nhớ, rút một điếu, uống chút rượu, chẳng mấy chốc có thể vứt bỏ mọi phiền não. Cách làm này thật sự rất hiệu quả.
Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không biết tại sao lúc Nguyễn Hạo Thần đang trả lời câu hỏi này thì anh lại chọn im lặng, lẽ nào anh không yêu mommy của cậu bé?
Nếu không yêu, tại sao lúc vừa trở về lại làm nhiều chuyện dây dưa như thế. Lúc trước, cậu bé cảm thấy hành vi của Nguyễn Hạo Thần vô cùng kỳ lạ, nhưng bây giờ đột nhiên cậu bé đã hiểu ra.
Nếu một người đàn ông thật sự yêu người phụ nữ của mình thì không thể nào đẩy vào vòng tay của người đàn ông khác, trừ phi thật sự không yêu.
“Anh…” Nguyễn Hạo Thần muốn níu kéo, trong lòng anh không muốn cô rời đi như vậy. Anh rất muốn giữ cô lại, nhưng anh không làm được chuyện ích kỷ như thế.
Tô Thanh Anh không hề lưu luyến, dẫn Tô Cảnh Nhạc rời khỏi đó. Trước khi đi, cô đã thanh toán bữa ăn này.