Mặt Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ cạn lời, với nhan sắc và vóc dáng này, không thể nào giống trai bao được.
Hơn nữa nhìn vào đội hình này, rõ ràng họ chính là một gia đình ba người, đương nhiên nóc nhà là… Nguyễn Hạo Thần đột nhiên im lặng. Chỉ nguyên việc cô đi đằng trước, hai bố con họ lẽo đẽo theo sau, thì trông đội hình này có vẻ như Tô Thanh Anh mới là chủ gia đình.
“Bố đừng có trừng mắt với con. Chẳng lẽ con nói sai à? Bố xem bố đi đường đâu có khí thế như mẹ con. Cho nên con nói bố là trai bao nào có sai chứ?” Tô Cảnh Nhạc cười hì hì nói. Cậu bé thích nhìn dáng vẻ khó chịu mà không làm gì được mình của Nguyễn Hạo Thần.
Cảm giác này thật sự rất hả hê.
Nguyễn Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi gật đầu với cậu bé. Nếu không phải vì có mẹ cậu ở đây, nhóc con ngốc nghếch này đã đầy lươn trên mông rồi.
Tô Thanh Anh quay đầu nhìn hai người họ. Lúc này họ đang đi trên đường, tần suất người qua đường ngoái nhìn thật sự rất cao.
Cho nên họ phải tìm một nơi để ngồi ăn. Cô không thích bị người đi đường nhìn bằng ánh mắt cứ như mình là khỉ vậy.
“Nói đi, rốt cuộc cả hai muốn ăn món gì? Dù sao hai bố con cũng không ăn được mấy món khẩu vị nặng.” Tô Thanh Anh vẫn cân nhắc đến vết thương trên người của Nguyễn Hạo Thần.
Vết thương vừa mới băng bó xong, dĩ nhiên không thể ăn món có khẩu vị nặng, tốt nhất là ăn món thanh đạm và một số món canh bồi bổ...
“Mẹ ơi, hình như phía trước có một quán cơm tư nhân, chi bằng chúng ta qua đó xem thử một chút đi. Nể tình người đàn ông yếu ớt bên cạnh là bệnh nhân, con nhún nhường một chút vậy.”
Tô Cảnh Nhạc nói với vẻ rất kiêu ngạo, dáng vẻ lanh lợi, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Nhưng lúc này tâm tình của Nguyễn Hạo Thần không tốt lắm, rốt cuộc lúc nãy con trai mình đang nói gì thế?
Cậu bé dám nói anh là một người đàn ông yếu ớt? Dùng từ ‘yếu ớt’ này để hình dung một người đàn ông chính là một sự sỉ nhục đối với anh ta, sự sỉ nhục trần trụi!
Nếu đổi lại là người khác dùng từ này để hình dung anh, họ sẽ hiểu thế nào là mùi vị của mười tám tầng địa ngục từ lâu.
Tuy nhiên đây là tình địch nhỏ của anh, đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, lại cực kỳ thông minh.
Họ đi vào quán ăn tư nhân, môi trường bên trong tao nhã hấp dẫn, nhưng hình như chẳng có vị khách nào. Trông hoàn cảnh cũng không giống một nơi đắt đỏ, thế mà lại không có mống khách nào, thật sự rất kỳ lạ.
Ông chủ thấy cả nhà ba người họ thì nhanh chân tới chào đón. Vẻ áy náy hiện lên trên gương mặt chất phác của ông ta: “Cả nhà ơi, thật ngại quá, chúng tôi đang định đóng cửa, hay là mọi người sang quán khác thử xem sao.”
Mỗi ngày lượng khách mà họ tiếp đãi đều có hạn, không thể hết đón người này rồi tới người khác.
“Chú à, bây giờ mới tám giờ tối, đang là giờ vàng để dùng bữa, chú có chắc không muốn nhận đơn hàng này của nhà cháu không?” Tô Cảnh Nhạc dạo quanh một vòng, còn thật sự trống rỗng chẳng có lấy một bóng khách hàng nào. Chuyện gì thế nhỉ?
Hay là ông chủ có việc gì gấp nên mới đóng cửa sớm?
“Cậu chủ nhỏ này chắc còn không biết, mỗi ngày quán ăn tư nhân của chúng tôi chỉ giới hạn tiếp đón một trăm vị khách. Cách đây không lâu, vị khách thứ một trăm cũng vừa mới rời đi.
Cho nên cũng đã tới thời gian chúng tôi đóng cửa. Nếu ban ngày đã tiếp đón đủ một trăm vị khách, chúng tôi cũng sẽ đóng cửa sớm, mong ba vị thông cảm.” Ông chủ cười hòa nhã dễ gần, vừa nhìn đã biết là người thật thà chất phác.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc bày vẻ mặt ấm ức, đáng thương nắm tay Nguyễn Hạo Thần, nước mắt rơi lã chã, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều không kìm được muốn dỗ dành, cậu bé muốn gì đều cho cậu hết.
Tô Thanh Anh tỏ ra khó hiểu, thằng nhóc này vốn sẽ không rơi nước mắt, nhưng bây giờ sao lại xảy ra tình huống này nhỉ?
Nước mắt nói rơi là rơi, hơn nữa rốt cuộc thằng bé muốn làm gì nhỉ?
Cho dù không ăn được tại quán này, họ có thể đổi sang quán khác. Huống hồ, chỗ ông chủ người ta có quy định, cũng không thể vì một bữa ăn mà phá quy tắc của người ta.
“Bố, bố không dễ gì mới phẫu thuật thành công, còn tưởng rằng chúng ta có thể quây quần một bữa. Trước khi bố làm phẫu thuật, luôn miệng nói với con và mẹ rằng muốn ăn đồ ăn của quán này, cũng chỉ có món ăn tại đây mới hợp khẩu vị của bố.
Nhưng hôm nay hình như không có cơ hội rồi. Bố vừa mới phẫu thuật xong đã lải nhải đòi tới đây, kết quả người ta đã tiếp đãi xong một trăm vị khách rồi. Hôm nay con vốn muốn đặt chỗ cho bố, nhưng xin lỗi, con chưa đặt được chỗ…” Tô Cảnh Nhạc đầm đìa nước mắt, cậu bé nhìn về phía ông chủ, xụt xà xụt xịt.
Dáng vẻ nhỏ bé kia như thể bị người khác ăn hiếp vậy, ông chủ càng nhìn lại càng thấy khó xử và bất đắc dĩ. Một nhà ba người có vẻ ngoài ưa nhìn thế này, không ngờ số phận của người đàn ông này long đong như vậy.
Điều quan trọng là còn nhung nhớ món ăn trong quán của ông ta, chắc là lúc trước từng tới dùng bữa. Tuy ông ta không có ấn tượng gì, nhưng gương mặt của người đàn ông này thật sự rất tái nhợt, cơ thể lại gầy gò.
Xem ra cậu bé này không hề nói dối, ông ta nghĩ ngợi một lát: “Ba vị, mời vào trong. Trước khi phẫu thuật, anh còn nhung nhớ đến món ăn trong quán chúng tôi, điều đó chứng minh nơi này thật sự hợp khẩu vị của anh. Nếu là vậy, hôm nay tôi phá lệ tiếp đãi mọi người.”
Ông chủ ngồi xổm xuống trước mặt Tô Cảnh Nhạc, dịu dàng lau nước mắt cho cậu bé, cười nói: “Bạn nhỏ à, cháu thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiếu thảo, nếu khóc nữa thì chú sẽ không tiếp đón mọi người đâu. Thật giống chú mèo con.”
Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh: …
Trước giờ họ không biết, cũng có thể tỏ ra thê thảm thế này.
Hơn nữa, tên nhóc này thực hiện rất thành công, kỹ năng diễn xuất đúng là tốt thật. Dáng vẻ cậu bé khóc lóc khi nãy làm anh xém chút tin sái cổ. Nhưng toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần đều đặt vào tiếng gọi ‘bố’ của Tô Cảnh Nhạc.
Đây chắc chắn là giọng nói dễ nghe nhất mà anh từng nghe qua, giọng trẻ con non nớt.
Hai người nhìn nhau, Tô Thanh Anh lắc đầu ngao ngán, tên nhóc này mang quá nhiều ý xấu, hễ là chuyện cậu bé muốn làm thì chắc chắn phải làm cho bằng được.
Tô Cảnh Nhạc ngồi trước bàn ăn, cười vô cùng rạng rỡ. Nếu cậu đã nhìn trúng quán ăn này, sao có thể dễ dàng rời đi như thế.
“Tuyến lệ của con có phải là công tắc không thế? Con vừa mở thì nó tự động không ngừng chảy xuống, con tắt thì nó lập tức dừng lại à?” Lúc nãy Nguyễn Hạo Thần thật sự đã hiểu cái gì gọi là công tắc tuyến lệ chân chính.
Lúc mở lúc tắt, tốc độ hoàn toàn chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Tô Cảnh Nhạc kiêu ngạo vênh mặt lên, ngón tay cái chỉ vào mình, mỉm cười: “Con nói cho bố biết, con là Ảnh Đế trong tương lai của ngành giải trí đó. Chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất này của con cũng có thể càn quét tiểu thịt tươi hiện nay.”
Tô Thanh Anh sờ đầu cậu bé: “Coi con nói khoác kìa, lẽ nào không sợ bị những fan của tiểu thịt tươi kia kỳ thị sao?”
Tô Cảnh Nhạc lập tức gục hai vai, nghi ngờ hỏi: “Mommy, chẳng lẽ mẹ cảm thấy con không dễ thương, không đẹp trai sao?”