Tô Thanh Anh chậm rãi đi tới trước mặt anh. Ánh mặt chưa bao giờ sắc sảo đến thế. Ngón tay thon dài của cô móc vào cằm anh, cúi người xuống ngang bằng và nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên, nở một nụ cười nham hiểm.
Còn Nguyễn Hạo Thần đã phớt lờ nụ cười của cô từ đầu, ánh mắt dán chặt lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Nguyễn Hạo Thần, lúc nói chuyện với tôi anh cứ thích nói mấy câu kì cà kì cục. Bây giờ anh có thể cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh không? Theo tôi thấy thì chắc chắn sức khỏe của anh còn gặp phải vấn đề khác nữa. Không thì sao anh lại đẩy tôi đến với người đàn ông khác?
Nguyễn Hạo Thần, anh phải trả lời thành thật từng câu tôi hỏi anh lúc này. Nếu không thì hôm nay… Hê hê!”
Bàn tay to lớn của Nguyễn Hạo Thần giữ chặt sau ót cô, bàn tay còn lại ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Tô Thanh Anh bị ép ngồi lên đùi anh, muốn từ chối nụ hôn của anh, nhưng hôm nay Nguyễn Hạo Thần mạnh bạo lạ thường.
Anh chế ngự cơ thể cô, không cho cô có cơ may giãy giụa.
Cái chính là Tô Thanh anh cũng không dám cử động mạnh, chỉ sợ chạm phải vết thương của anh. Khó khăn lắm mới liền lại một chút, sơ sẩy chạm vào là có khả năng rách ra lần nữa ngay.
Bầu không khí dần trở nên mờ ám. Nguyễn Hạo Thần ôm cô đứng dậy khỏi chiếc xe lăn. Dù đang bị thương nhưng anh vẫn đủ sức bế một người phụ nữ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bàn tay to lớn không chịu nghe lời, sờ soạng khắp người cô…
Tô Thanh Anh giữ tay anh lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đến mê người.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có biết mình đang làm gì không?” Giọng nói của Tô Thanh Anh đã khàn hơn. Giọng cô vốn khàn sẵn, nay lại nghe ra một kiểu khác, khá là quyến rũ.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên người cô.
Giọng nói trầm ấm vang lên: “Đương nhiên anh biết mình đang làm gì. Một người đàn ông tệ bạc như anh mà sao em vẫn yêu? Em nên tránh xa anh ra mới phải. Tính tình cục cằn, nói năng ngoa ngoắt. Em còn yêu một người như anh làm gì?” Nguyễn Hạo Thần thở hổn hển, giọng nói cũng run run.
Không đợi Tô Thanh Anh kịp lên tiếng, anh bất chợt ngẩng đầu lên: “Em đã mang mỡ đến tận miệng mèo thì đừng trách anh không làm khách.”
Buổi tối, Tô Cảnh Nhạc và Triều Dã đứng sau lưng Nguyễn hạo Thần, bác sĩ ở bên cạnh xử lí miệng vết thương bị rách mà run rẩy cả người. Rốt cuộc đã làm những gì mà miệng vết thương thành ra nông nỗi này?
Triều Dã hết sức cạn lời. Thừa biết sức khỏe của mình không thích hợp thế mà vẫn cố đâm đầu làm.
Anh ta chẳng nể phục ai khác ngoài đại ca.
Tô Cảnh Nhạc không biết nên nói gì nữa. Tóm lại thì vụ việc này nằm ngoài phạm vi tư duy của cậu, mà chuyện này cũng không thích hợp để cậu suy nghĩ.
Nguyễn Hạo Thần nín nhịn cơn đau. Không tiêm thuốc tê mà rắc luôn thuốc vào, cảm giác đau rát ấy thật sự khó tả.
Đợi bác sĩ xử lí ổn thỏa miệng vết thương bị rách, cũng không cần căn dặn gì nữa, đằng nào thì ngài tổng giám đốc này cũng chưa chắc đã nghe lời họ.
“Nguyễn Hạo Thần, bố không muốn vết thương lành có phải không?” Tô Cảnh Nhạc từ tốn cất giọng non choẹt. Nếu miệng vết thương cứ liên tục rách ra rồi vá lại thế này thì không biết phải chữa trị đến khi nào mới khỏi.
Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn cậu, không hề chấp nhất.
Anh biết rõ vết thương trên người mình, nhưng không ngờ lại rách nghiêm trọng đến thế.
Cánh cửa bị đẩy vào đột ngột, gương mặt trắng bệch của Tô Thanh Anh càng thêm lãnh đạm, còn khắp cổ cô toàn là dấu vết.
Đùng đùng đi tới, quát tháo giận dữ: “Nguyễn Hạo Thần, mẹ kiếp nhà anh đúng là thằng thần kinh. Đáng lẽ ra tôi không nên quan tâm đến anh làm gì. Tôi tự chuốc vạ vào thân thật mà. Nếu mà không muốn sống nữa thì anh nói với tôi một câu chứ. Tôi có nhiều dao lắm anh cứ chọn bừa một con.”
Đây là lần đầu tiên Tô Cảnh Nhạc thấy Tô Thanh Anh tức giận như vậy, trong phúc chốc cũng sợ hết hồn.
Triều Dã lẳng lặng cúi đầu không nhìn. Cũng chỉ có cô mới dám hung hăng với Nguyễn Hạo Thần như vậy.
Nguyễn Hạo Thần khẽ mỉm cười, mặc quần áo tử tế rồi đứng dậy. Triều Dã và Tô Cảnh Nhạc nhìn nhau, lập tức đi ra ngoài.
Nếu họ đứng đây quan sát cuộc chiến, lát nữa khó tránh khỏi bị giận cá chém thớt. Vì an toàn tính mạng, tốt hơn hết là đánh bài chuồn.
Trong phòng chẩn đoán chỉ còn lại hai người. Nguyễn Hạo Thần đứng trước mặt cô với nụ cười hết mực cưng chiều trên khuôn mặt tuấn tú. Anh biết những gì anh làm chiều nay thực sự rất điên rồ, hơn nữa còn bất chấp tình trạng vết thương của mình. cưỡng ép, giày vò cô. Cô tức giận cũng là chuyện bình thường.
Anh ôm cô vào lòng. Tô Thanh Anh rất tức tối muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ tới vết thương vừa được băng bó lại của anh, động tác bỗng khựng lại.
Cô không còn biết phải nói gì nữa. Chính Nguyễn Hạo Thần còn chẳng lo lắng cho vết thương của mình thì cớ gì cô phải quan tâm.
Và Tô Thanh Anh cũng thật sự nể phục thể lực của anh. Đã bị thương đến nông nỗi này mà vẫn còn sức làm cho cô ngất cả đi.
Lúc vừa tỉnh dậy, cô chỉ có cảm giác toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực.
“Anh sai rồi.” Nguyễn Hạo Thần vẫn quyết định cúi đầu nhận lỗi. Đột nhiên anh không muốn đẩy cô đến bên người đàn ông khác nữa. Nếu cô chung sống với Tôn Tử Phàm thật, hễ nghĩ rằng Tôn Tử Phàm cũng làm chuyện như vậy với cô là trái tim anh thấy cực kì khó chịu.
Cõi lòng ngập tràn cảm giác chua xót và tức giận, nên anh không muốn nhường cô cho người đàn ông khác nữa.
Nghe câu nói mềm yếu của anh, Tô Thanh Anh rất bất lực. Cơn giận trong lòng bỗng chốc tan biến.
Anh xoa đầu cô nhẹ nhàng: “Anh đưa em và nhóc con kia đi ăn nhé? Ăn xong anh đưa hai mẹ con về nhà.”
Tô Thanh Anh ngẩng lên, nhìn anh hồ nghi: “Mình mẩy anh đầy thương tích thế này, có chắc là vẫn ra ngoài được chứ?”
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần càng nhếch lên rộng hơn, nói: “Anh dưỡng thương cũng hơn nửa tháng nay rồi, không còn nghiêm trọng như trước nữa, nên ra ngoài ăn một bữa cơm không vấn đề gì.
Huống chi, để mà so ra thì những vết thương ấy đâu có quan trọng bằng mẹ con em.”
Tô Thanh Anh mím đôi môi đỏ mọng, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng đồng ý.
Cô ngẫm lại thì đã lâu rồi họ không đi ăn cùng nhau trên danh nghĩa một gia đình ba người đích thực…
Nguyễn Hạo Thần quay lại phòng bệnh thay đồ. Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, tóc cũng chải xuống chứ không chải chuốt tỉ mỉ như trước, mang đến cảm giác nghiêm túc hơn.
Rõ ràng đã là đàn ông tuổi ba mươi mà nhìn vào vẫn chỉ như cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Tô Cảnh Nhạc nhìn anh, không nhịn được nói: “Bố ăn mặc thế này mà so với đồ công sở của mommy thì thật sự cực kì giống trai bao bám váy.”