Vương Luân hốt hoảng, mắt tròn mắt dẹt.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần có thể điều tra ra trong một thời ngắn như vậy. Họ cũng chỉ biết tên đối phương là ông Sass Hugh, hoàn toàn không hề hay biết tin tức gì khác.
Đối phương quá kín đáo, nên Vương Luân cứ tưởng đó phải là một ông trùm. Nhưng cũng coi như là ông trùm còn gì. Tổng giám đốc tập đoàn DN lại có thể không phải trùm sò ư?
Và thế là anh ta cũng hiểu ra được, tại sao lại muốn họ nhắm vào Tập đoàn Nguyễn Thị. Đương nhiên một công ty đối địch sẽ không muốn đối thủ cạnh tranh của mình mạnh quá.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của họ, Nguyễn Hạo Thần chợt vỡ lẽ.
Không cần thiết gặng hỏi thêm nữa. E rằng hai người này chỉ là quân cờ, có cũng được mà không có cũng được, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị vứt bỏ.
Thông thường, người như Vương Luân sẽ không thể trở thành thân tín, chỉ là một quân cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Còn Địch Như Quảng cũng thật sự ngu dốt, bị Vương Luân lợi dụng như thế rồi đến cuối cùng chẳng được lợi lộc gì.
“Triều Dã.” Nguyễn Hạo Thần gọi.
Triều Dã lập tức đi từ ngoài vào, ánh mắt quét qua hai người kia, rồi nhìn Nguyễn Hạo Thần đăm đăm.
“Cậu xử lí vụ này đi. Đừng để lại phiền phức sau này. Còn gã Vương Luân này thì cậu xem giải quyết thế nào thì giải quyết. Người như vậy không xứng ở trong tập đoàn Nguyễn Thị!”
Nguyễn Hạo Thần tỏ thái độ dửng dưng, đôi mắt nheo lại lóe lên một tia lạnh băng.
Nghe thấy thế, Vương Luân cố đè nén nỗi sợ hãi và phẫn uất trong lòng xuống, nói: “Tổng giám đốc, tôi có thể giải thích những việc này. Anh hãy cho tôi thêm một cơ hội đi. Tôi sẽ nói hết những gì mình biết.”
Thế nhưng trong mắt Nguyễn Hạo Thần, gã Vương Luân này không nên tồn tại. Cần một người bất trung bất nghĩa để mà làm gì?
Hãy nhìn xem, anh ta lựa chọn làm chó săn cho Sass Hugh vì tiền bạc lợi ích, và giờ anh ta phản bội Sass Hugh vì tính mạng của mình và những thứ khác. Làm sao có thể dùng một người như vậy?
Và ai dám dùng đây?
Con người ta không sợ gì hết, chỉ sợ kẻ đâm dao sau lưng.
Triều Dã áp giải Vương Luân và Địch Như Quảng ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Giờ đây, Nguyễn Hạo Thần đã có thể khẳng định chắc chắn, người đứng sau lưng Tô Thanh Anh chính là Sass Hugh. Hơn nữa, e rằng ông ta sai Vương Luân lấy danh nghĩa của Tô Thanh Anh, làm hại Ngụy Toàn, nhằm để hai người trở mặt với nhau.
Làm vậy cũng là để Tô Thanh Anh toàn tâm toàn ý đối phó với tập đoàn Nguyễn Thị. Đúng là một nước cờ rất hay.
Nhưng sao anh có thể để ông ta được toại nguyện?
Sớm muộn gì cũng có một ngày anh lôi cổ người đó ra.
Bụng dưới chợt đau nhói, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên căng thẳng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bệnh tình của anh cũng bị phát hiện. Hiện tại chỉ có thể uống một ít thuốc để ức chế, có thể trì hoãn càng lâu càng tốt.
Có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ mũi. Nguyễn Hạo Thần không nghĩ cũng biết là gì. Anh vội vàng xoay xe lăn đến trước bàn, lấy khăn giấy bịt chặt mũi lại.
Chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng. Có phải là tình hình đang nghiêm trọng hơn không?
Lúc Triều Dã quay trở lại nhìn thấy cảnh này, tức tốc đến bên cạnh anh.
Sốt sắng hỏi: “Đại ca, rốt cuộc là sức khỏe của anh thế nào?”
Nguyễn Hạo Thần đang định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Triều Dã, lời nói dối gần thốt ra đã tự động từ bỏ.
Ngay từ đầu, Triều Dã đã nhận ra sức khỏe của anh có vấn đề. Cuối cùng thì bây giờ đã bị phát hiện ra manh mối, để xem anh còn chối bay chối biến như thế nào.
“Bệnh cũ rồi, không có vấn đề gì to tát. Chắc một thời gian nữa sẽ khỏi hắn.” Nguyễn Hạo Thần quay nhìn đi chỗ khác, ánh mắt bình tĩnh không mảy may gợn sóng. Chuyện này xảy ra với anh không phải lần đầu, nên chẳng có gì kì lạ.
Ánh mắt Triều Dã nhìn anh chòng chọc. Có những việc đại ca không muốn nói, anh ta cũng đành chịu. Nhưng anh ta hi vọng đại ca đừng giấu diếm mình. Nỗi lo lắng vì không hay biết gì thật sự rất khó chịu.
Điện thoại di động trên bàn bỗng đổ chuông. Hai người đồng loạt nhìn về phía đó.
Triều Dã bất giác hỏi: “Cô Tô biết tình trạng bệnh của anh chứ? Nếu không biết thì tại sao cả cô ấy cũng phải giấu? Đằng nào cũng có phải bệnh gì nặng đâu?”
Nguyễn Hạo Thần thật sự không biết phải làm sao. Triều Dã nhìn nhận mọi việc rất thấu đáo, nên hiển nhiên tình trạng của anh hiện giờ không giấu nổi anh ta.
Sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.
“Tôi có nói ra hay không thì kết quả cũng như nhau, nên cậu hỏi nhiều mà làm gì? Nếu thật sự đến lúc bất khả kháng, tôi sẽ cho cậu biết tất cả. Đến lúc đó là có việc phải nhờ cậu giúp rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhếch đôi môi mỏng, để lộ vẻ bế tắc.
Anh không muốn nói quá sớm. Anh sợ họ sẽ đau buồn. Đây là điều anh không muốn thấy nhất.
Nguyễn Hạo Thần với lấy di động và bắt máy: “Anh đây, em nói đi.”
Giọng nói dịu dàng chưa từng thấy. Ngay đến Triều Dã cũng không khỏi ngây người.
Đã bao giờ đại ca nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này đâu. Nhưng chắc với người phụ nữ anh yêu thì sẽ khác chăng? Lúc này rõ rành rành là ngoại lệ.
Tôn Tử Phàm không sao rồi ư?
Anh ta lên chuyến bay đó rồi lại xuống, nên thoát được vụ tai nạn máy bay.
“Anh ta không sao thì tốt rồi. Như vậy thì quãng đời còn lại em đã có người chăm sóc. Anh cũng không cần lo lắng em sẽ vất vả, mệt mỏi quá.” Từ đầu đến cuối, Nguyễn Hạo Thần luôn mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt thì tỏ rõ sự quyến luyến không rời.
Rõ ràng yêu là thế mà lại đang tính toán dâng cho người khác.
Sau khi cúp máy, nụ cười trên gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hạo Thần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mệt mỏi rã rời.
Sau đó, Triều Dã đưa anh trở lại bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Anh ở trong phòng bệnh, cả hai đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tô Thanh Anh khoanh tay trước ngực. Nghe thấy những lời nói kì cục của Nguyễn Hạo Thần trong điện thoại, cô không nhịn được đi tới bệnh viện. Ấy thế mà anh lại không có trong phòng bệnh.
Thế nên cô quyết định ở đây đợi anh về. Vết thương trên người anh nghiêm trọng như vậy, dù có rời khỏi bệnh viện cũng sẽ không về quá trễ.
Ánh mắt nghiêm khắc của Tô Thanh Anh lướt qua Triều Dã, cuối cùng tập trung nhìn vào gương mặt Nguyễn Hạo Thần. Anh không định nói cho cô biết bệnh tình của mình. Rõ ràng còn có vấn đề khác nhưng cứ khăng khăng chống đỡ một mình.
“Triều Dã, cậu ra ngoài trước đi.” Triều Dã trở lại trạng thái bình thường, quay lưng đi ra.
Anh ta không ngờ Tô Thanh Anh thay đổi nhiều đến vậy. Nếu như anh ta nhớ không nhầm thì trước đây, tên cô là Tô Khiết, nhưng sau khi về nước cô đã đổi tên.
Thế nhưng rốt cuộc năm năm trước đã có chuyện gì xảy ra mà ngoại hình của cô đã thay đổi quá nhiều như vậy? Chị dâu trước kia là kiểu nhìn trong sáng và dễ thương hơn.
Nay gặp lại đã là một người phụ nữ toát lên vẻ chín chắn, cuốn hút. Và gương mặt kia cũng rất quyến rũ.