Lý Lâm khẽ nhíu mày. Hiện tại, anh ta cũng không hiểu rốt cuộc Phó tổng giám đốc Tô nghĩ ngợi gì nữa. Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại nghĩ tới việc điều tra ông chủ?
Kể cả ông chủ có cài cắm người ở bên này cũng đâu phải chuyện gì kì quặc. Theo như tình hình hiện tại, gửi gắm toàn bộ hi vọng lên người Phó tổng giám đốc Tô còn chẳng biết phải đợi đến ngày tháng năm nào ấy chứ.
Vả lại, anh ta cảm thấy ông chủ đối xử với Phó tổng giám đốc Tô quá đỗi khoan dung. Cho dù không hoàn thành nhiệm vụ, ông chủ cũng chẳng nói năng gì. Có hơi tốt với Phó tổng giám đốc Tô quá mức.
Hơn nữa, cư xử với nhóc con kia cũng cực kì tốt, về cơ bản là đáp ứng mọi yêu cầu, chiều đến mức không thể chiều hơn được nữa.
Thật sự không hiểu nổi, mối quan hệ giữa họ thật sự chỉ đơn giản là ơn cứu mạng thôi sao? Không có bất cứ ràng buộc gì khác?
“Phó tổng giám đốc thứ lỗi cho tôi nhiều lời. Khi xử lý công việc, đương nhiên ông chủ có chừng mực của riêng mình, nên dù ông chủ có làm gì đi chăng nữa thì cũng không quá liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được. Còn những việc khác, có điều tra cũng chỉ thêm phiền phức. Thà không điều tra còn hơn.
Huống chi, ông chủ đã thật sự rất khoan dung với phó tổng giám đốc rồi. Trước đây, chưa từng có ai được đối xử như vậy đâu. Cho nên, mong phó tổng giám đốc hãy trân trọng sự tin tưởng này.”
Bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều bình tĩnh, không dao động.
Tô Thanh Anh đăm chiêu suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
Những lời Lý Lâm nói cũng không phải vô nghĩa. Quả thực cô không nên nghi ngờ gì chú Huy, cô phải luôn nhớ rõ thân phận của mình.
“Tôi biết rồi. Anh ra ngoài điều tra vụ việc ở phòng nghiên cứu trước đi. Có phát hiện gì thì cho tôi biết càng sớm càng tốt.”
“Được.”
Sau khi Lý Lâm rời khỏi phòng làm việc, Tô Thanh Anh uể oải ngả người ra sau, thở dài thườn thượt đầy mệt nhọc.
Ánh mắt thẳm sâu, trống rỗng. Cũng không biết trong thâm tâm cô đang nghĩ ngợi điều gì.
Tại trang viên ở Mỹ, chú Huy đang cắt tỉa hoa cỏ trong sân, nom không khác gì một thợ làm vườn bình thường.
Con người cũng toát lên vẻ chất phác, chỉ có ánh mắt ông ta là suy cho cùng vẫn mang nét sắc sảo.
Quản gia đi về phía ông ta, cất giọng rất cung kính: “Thưa ông, đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, nhưng theo quan sát biểu hiện của cô Tô thì hình như cô ấy đã hơi dao động.”
Chú Huy không sốt sắng lên tiếng. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán. Khi một số sự thật hiển hiện lên trước mặt, toàn bộ những thù hận trước đó đều tan theo mây khói.
Năm năm trước đã có biết bao chuyện xảy ra. Tô Thanh Anh luôn đổ hết tội lỗi lên người Nguyễn Hạo Thần nên mới ra nông nỗi này. Kỳ thực, kẻ chủ mưu đứng sau tất cả là người phụ nữ tên Lâm Tiêu kia.
Do đó, khi sự thật được vén màn, mọi chuyện đều hé lộ, tâm lý Tô Thanh Anh dao động là điều khó tránh khỏi.
“Dao động thì cứ dao động thôi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, cũng là lúc chúng ta về xem sao. Bao nhiêu năm không trở lại, tôi đã quên mất thành phố Giang Thành trông như thế nào rồi.” Chú Huy chỉ nói một câu thản nhiên.
Bất kể thế nào, đến cuối cùng Tập đoàn Nguyễn Thị chỉ có thể nằm trong tay ông ta mà thôi.
Ngoái đầu lại nhìn quản gia, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Mấy người đó làm việc thế nào?”
“Quả thực đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ, nhưng không chỉ bản thân Ngụy Toàn mà ngay cả Nguyễn Hạo Thần cũng không nghi ngờ gì về tình hình của cô Tô và kết luận rằng cô Tô sẽ không làm chuyện như vậy.
Xem ra, họ đều rất hiểu cô Tô. Nếu như không tin tưởng thì không có cách nào khiến hai người đó trở mặt thành thù, sẽ rất bất lợi cho kế hoạch của ông.”
Ban đầu, chú Huy dự định giở một số thủ đoạn để khiến Nguyễn Hạo Thần phải đối phó với Tô Thanh Anh. Có như vậy thì Tô Thanh Anh mới đáp trả và ông ta cũng đạt được mục đích.
Trớ trêu thay, Nguyễn Hạo Thành thông minh tinh quái, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng luôn giữ vững lí trí. Đúng là con trai của người đó có khác.
“Không hề gì.” Chú Huy hờ hững thốt lên, ung dung đứng dậy, người giúp việc kế bên nhận lấy đôi găng tay và áo khoác ông ta cởi ra.
“Trước tiên cứ quan sát tình hình một thời gian. Nếu Tiểu Anh vẫn tiếp tục như thế này thì chúng ta sẽ về nước.”
Tô Thanh Anh vốn dĩ chỉ là một quân cờ của ông ta, nhưng có một số thứ đã thay đổi, nên ngoài là quân cờ ra còn có thân phận khác nữa. Do đó, ông ta sẽ không quá bắt ép cô làm gì.
Tuy nhiên, hai người kia thật sự quá vô dụng, ngay đến một chuyện vặt vãnh như vậy cũng không làm xong. Nếu không vì vẫn còn đôi chút tác dụng thì đã giải quyết hai người đó lâu rồi.
Ánh mắt chú Huy lóe lên một tia sáng lạnh thấu xương, chập chờn lúc sáng lúc tối.
Còn lúc này đây, có một chuyện lớn đã xảy ra ở Morgantine. Chuyến bay mang số hiệu ZT589 bay đến Hoa Hạ đã phát nổ trong lúc cất cánh, không một ai trên máy bay sống sót.
Vụ việc này khiến cho phía hãng hàng không bận tối mắt tối mũi. Rất nhiều nhân viên, chuyên gia đã tức tốc đến hiện trường để kiểm tra nguyên nhân máy bay phát nổ.
Do đó, mọi người tại sân bay quốc tế Morgantine đang hoảng loạn. Tất cả các chuyến bay đều bị hoãn. Một số người muốn về nước, hoặc đang đi công tác,… đều được hoàn lại vé.
Tin tức về sự việc này cũng nhanh chóng truyền về trong nước. Tô Thanh Anh cau mày khi nhìn thấy tin này. Như sực nhớ ra điều gì, cô lấy điện thoại di động ra đọc tin nhắn Tôn Tử Phàm gửi.
Sau khi đọc lại nội dung, cô cảm thấy bồn chồn cả người. Nếu hôm qua Tôn Tử Phàm trở về thì sẽ đi chuyến bay bị nổ tung. Thật sự không có chuyện gì xảy ra với anh ta chứ?
Cũng có thể anh ta đã đổi chuyến bay thì sao?
Tay cô run run bấm gọi vào số của anh ta, nhưng âm thanh vang lên trong đó lại khiến cảm xúc của Tô Thanh Anh hơi suy sụp.
Tiếp tục gọi cũng vẫn hiển thị trạng thái tắt máy. Vậy là anh ta đã xảy ra chuyện rồi sao?
Vơ lấy túi xách vội vàng rời khỏi công ty, bây giờ cô phải điều tra rõ ràng chuyện này, cầu mong sao Tôn Tử Phàm không đi chuyến bay đó.
Sau khi đến sân bay quốc tế thành phố Giang Thành, Tô Thanh Anh tức tốc nhờ nhân viên kiểm tra thông tin. Bên cạnh có mấy người cũng đang kiểm tra thông tin. Phỏng chừng người nhà của họ cũng có mặt trên chuyến bay kia.
Được một lúc, nhân viên ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ áy náy: “Thưa cô, mong cô nén đau thương. Trong chuyến bay đó, đúng là có một người tên Tôn Tử Phàm. Hơn nữa khi đó đã xác định, tất cả hành khách đã hoàn tất thủ tục lên máy bay, nên…”
Lời của nhân viên sân bay vang vọng bên tai Tô Thanh Anh. Tâm trạng của cô cực kì phức tạp. Tình cảm cô dành cho Tôn Tử Phàm không phải yêu thích mà là thử vượt xa tình bạn và hơn cả tình yêu…
Ấy là tình thân.
Từ nhỏ đến lớn, Tôn Tử Phàm đối xử với cô như một người anh lớn, và trong tim cô từ lâu đã coi anh ta là anh trai mình. Chỉ có điều, Tôn Tử Phàm chẳng có mảy may hứng thú với việc làm anh trai cô.
Trong thoáng chốc, Tô Thanh Anh cảm thấy hoang mang.
Cô đến khu vực nghỉ bên cạnh ngồi xuống. Ánh mắt trở nên trống rỗng.