Triều Dã không dám tin tưởng chớp chớp mắt, phát hiện nụ cười trên mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn còn đó, vậy thì chứng tỏ rằng cậu ta không có hoa mắt.
Quay đầu nhìn sang, bóng người nhỏ bé lạch bạch tiến vào, vẻ ngoài đó vô cùng đẹp trai dễ thương, còn có đôi chút…
Dáng dấp của Nguyễn Hạo Thần!
“Chào chú ạ, cháu tên là Tô Cảnh Nhạc.” Nhóc chân ngắn đi vào, như thế còn rất có giới hạn.
“Đây hẳn không phải là con của anh với Lâm Tiêu đâu nhỉ?” Triều Dã nhịn không được hỏi một câu.
Thế nhưng đứa bé này ở giữa lông mày không thấy được nét giống Lâm Tiêu, khoảng thời gian trước cậu ta đã từng nghe nói chuyện đoạn tuyệt của Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu, nếu như giữa bọn họ có con thì Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không tuyệt tình như thế.
Vì thế đứa bé này chắc hẳn là con của người phụ nữ khác.
“Chú ơi, máu của cháu vô cùng thuần khiết, không phải con của người phụ nữ xấu xa Lâm Tiêu đâu, cháu là con trai của, cũng là vợ trước của Nguyễn Hạo Thần.” Tô Cảnh Nhạc rất nhã nhặn bình tĩnh trả lời, cậu nhóc từ chối có bất cứ liên quan gì đối với người phụ nữ xấu Lâm Tiêu kia.
Người phụ nữ Lâm Tiêu kia người chết vẫn còn dư tội!
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười nhìn cậu nhóc, cũng không có phủ định những lời cậu nhóc nói.
Đứa bé này nói cái gì thì là cái đó, dù sao thì đạo lí nên hiểu cậu nhóc đều hiểu những gì không nên hiểu cậu nhóc cũng hiểu, chỗ dạy dỗ cũng không có cái gì cần thiết, cậu nhóc cũng đã hiểu rõ gần hết.
“Hôm nay cháu một mình tới đây sao?” Nguyễn Hạo Thần ôn hòa hỏi, hiện tại bên ngoài không an toàn ra sao, nếu như một mình cậu nhóc đi qua đây thì anh vẫn có chút lo lắng cho cậu nhóc.
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, không có phủ định sự thật bản thân qua đây.
“Cháu thật sự có vài vấn đề không hiểu thế nên muốn đến hỏi chú, chính là khi cháu ở tiểu học chơi một trò chơi nhỏ hiển thị mã số, nhưng mà cháu cảm thấy có một chỗ bug rất lớn, thế nhưng bản thân cháu lại không tìm ra được.
Bố Tôn Tử Phàm có việc đã đi ra nước ngoài, thế nên cháu chỉ có thể qua đây hỏi chú.” Tô Cảnh Nhạc vừa nói vừa lấy máy tính xách tay của bản thân ra.
Khi nhìn thấy máy tính xách tay sắc mặt của Triều Dã dần đen đi, đây là máy tính mà bọn họ khó khăn lắm mới tranh giành mua được, còn cho rằng là Nguyễn Hạo Thần dự tính đổi một cái có tính năng mạnh hơn, hóa ra là cầm lấy tặng cho thằng nhóc con này.
Rất cưng chiều con trai của mình.
Thật quá đáng!
“Bạn nhỏ à, cháu biết máy tính trong tay cháu là từ đâu mà có không?”
Tô Cảnh Nhạc nghe vậy bèn quay đầu nhìn cậu ta một cái, suy đoán trả lời: “Chắc hẳn chú không phải muốn nói cái máy tính xách tay này ban đầu là của chú đâu nhỉ? Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cướp lấy mang sang tặng cháu?
Thế những cái máy tính xách tay này hiện giờ đã là của cháu rồi, nếu như chú muốn chú có thể trực tiếp hỏi ông ấy.” Tầm mắt của Tô Cảnh Nhạc quét lên người Nguyễn Hạo Thần.
Triều Dã hoàn toàn nói không nên lời, đứa trẻ này sao lại thông minh đến thế, cậu ta cũng chưa có nói gì mà cậu nhóc đã đoán ra được ý đồ của cậu ta.
Sinh ra đứa con trai yêu nghiệt gì thế này?
Bản thân Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ đã đủ yêu nghiệt rồi, không ngờ được con trai của anh lại giống y hệt anh như vậy.
Sau khi đặt máy tính xách tay đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Chính là chỗ này có một chỗ bug, thế nhưng bất kể cháu sửa chữa phục hồi như thế nào hình như cũng đều không đúng, chú giúp cháu xem một chút đi.”
Nguyễn Hạo Thần thử chơi trò chơi một lát, trò chơi này còn thu hút người khác không tệ, chỉ có điều giống hệt như những gì đứa bé này nói bên trong có một chỗ bug lớn, bug nhỏ cũng rất nhiều.
Nếu nó có thể được sửa chữa hoặc hoàn thiện hoàn toàn thì chắc hẳn sẽ trở thành một game nhỏ khá được hoan nghênh, hơn nữa không phải dành cho trẻ con chơi.
Triều Dã nghiêng đầu qua nhìn, sắc mặt rất cứng nhắc, game nhỏ này thoạt nhìn đã thấy có rất nhiều lỗ hỏng, nhưng chế độ của nó hình như rất cuốn.
Quay đầu nhìn sang Tô Cảnh Nhạc: “Game này do chính nhóc làm ra sao?”
“Vâng.” Tô Cảnh Nhạc biết trí thông minh của mình cao hơn các bạn nhỏ khác, hơn nữa đây chính là những điều cậu bé đã mò mẫm khi ở nhà trẻ, về những gì giáo viên nói thì cậu bé hoàn toàn không nghe lọt.
Những thứ bảo họ học thật sự trẻ con muốn chết, cậu bé chẳng có chút hứng thú gì cả, vì vậy cậu bé chỉ có thể nghiên cứu ra game nhỏ của riêng mình.
“Con nhìn kỹ xem, chỗ này có một bug rất lớn, nếu muốn sửa chữa trị thì cũng không phải quá khó, nhưng vẫn sẽ có một độ khó nhất định với con, lát hồi bố sẽ khắc phục nó giúp con.” Nguyễn Hạo Thần nói.
Triều Dã nhìn hai bố con họ, tại sao cuộc nói chuyện này nghe không hề giống một người bố nói với con, mà giống như hai đối tác đang nói về hợp đồng hoặc công việc vậy.
Hơn nữa, đứa trẻ này hơi thông minh quá mức, cậu bé trông cũng chỉ mới ba bốn tuổi mà thôi, chắc hẳn không phải là không uống canh Mạnh Bà chứ?
“Không cần bố khắc phục cho con, bố dạy con nên nhập mã gì vào, con thử xem có thể hoàn thành được hay không.” Sự tò mò của Tô Cảnh Nhạc vẫn khá lớn.
Thế là hai bố con bắt đầu nói về việc sửa lỗi bug, cuộc nói chuyện đó thật sự không giống một đứa trẻ có thể nói ra được, và còn có một số thuật ngữ chuyên môn.
Triều Dã nhướng mày, cậu ta nghi ngờ thằng bé Tô Cảnh Nhạc này có phải là hack hay không?
Nhưng bố ruột của cậu bé là Nguyễn Hạo Thần, đây chính là một kỹ thuật hack lớn nhất!
Hơn nữa cậu ta thật sự chưa từng gặp qua đứa trẻ nào thông minh đến vậy, đây là lần đầu tiên cậu ta được nhìn thấy.
“Con nghĩ ra game này chính là thông qua sự tham dự của các chi tiết trong cuộc sống, rất nhiều game thông thường cũng khá gần gũi với cuộc sống thực tế…”
Sau cuộc trò chuyện một tiếng đồng hồ của họ thì đã hoàn toàn làm mới thế giới quan của Triều Dã, cậu ta không thể hiểu được cuộc sống yêu nghiệt này.
Muốn tố cáo cậu bé hack nhưng lại không có bằng chứng!
Với sự giúp đỡ của Nguyễn Hạo Thần, Tô Cảnh Nhạc đã hoàn thành khắc phục cái bug lớn kia và cũng lần lượt sửa xong một số lỗ hổng nhỏ, game nhỏ này cũng được xem là chính thức hoàn thành rồi.
“Con nghe mẹ con nói chú Ngụy Toàn bị người ta tấn công, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tô Cảnh Nhạc vô thức hỏi.
Nguyễn Hạo Thần và Triều Dã nhìn nhau, Nguyễn Hạo Thần ôm cậu bé vào lòng và véo khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
“Đây là chuyện của người lớn, không liên quan đến đứa trẻ như con, bố sẽ lần lượt giải quyết ổn thỏa những chuyện này nên con không cần lo lắng.”
“Nhưng con nghi ngờ bên phía ông Huy còn có những người khác, những người trong tập đoàn Nguyễn Thị có âm mưu chắc chắn không phải điều trùng hợp gì cả, cho nên bản thân bố phải cẩn thận.”
Tô Cảnh Nhạc chỉ có thể nói tới đây, cậu bé và mẹ đã bắt đầu nghi ngờ từ lâu rồi, ông Huy có thể đã sắp xếp những người khác ở đây, vì vậy ngay cả khi mẹ không hành động thì người của bên kia cũng sẽ hành động.
“Con còn biết những gì khác?” Nguyễn Hạo Thần hỏi, xem ra thằng nhóc này cũng biết không ít.
Ông Huy trong lời cậu bé chắc hẳn chính là người đứng phía sau kia nhỉ.
Nhưng bây giờ không có cách nào để khẳng định người đứng phía sau Vương Luân kia là cùng một người.
Tô Cảnh Nhạc nhìn anh rồi nhún đôi vai nhỏ của mình: “Xin lỗi, không có gì để nói cả!”