Trong phòng không phải là Nguyễn Hạo Thần mà là một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Tô Khiết phát hiện ra có điều không đúng liền quay đầu muốn rời khỏi, khi quay lại thì phát hiện cửa đã bị người ta khoá trái từ bên ngoài!
Người đàn ông xa lạ bước đến từng bước một, cô vội vàng lùi lại. Cuối cùng đã lùi sát vào cửa, cô không thể tránh được nữa nên vội vàng dùng túi xách che trước mặt để phòng thân.
“Cô Tô, không cần phải sợ, tôi không ăn thịt cô đâu... Tôi mời cô đến đây chỉ vì muốn diễn cùng cô một màn kịch hay mà thôi! Nếu cô có thể phối hợp thì tôi nhất định sẽ không làm tổn thương cô...”
Anh ta từng bước ép sát, cô vội vàng giơ túi xách lên đánh lên người anh ta. Đồng thời, cô cũng xoay người lại muốn đập lên cửa phòng để kêu cứu.
Nhưng chỉ một giây sau, anh ta đã đi đến đưa tay kéo tay cô lại, lập tức túm lấy cô, kéo lên giường: “Tôi đã nói cô phải ngoan ngoãn phối hợp với tôi. Cô nhìn lại mình xem, nếu còn không nghe...”
Tô Khiết vừa gấp vừa tức, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm lấy cô. Anh ta hết kiên nhẫn tát cô một bạt tai, khiến cho cô váng đầu hoa mắt, khuôn mặt đau nhức.
“Dừng tay. Ai bảo cậu động thủ? Cô Tô của chúng ta thân phận cao quý, cậu không đắc tội nổi đâu. Có phải vậy không hả, Tô Khiết?” Đúng lúc này, một người phụ nữ khoác chiếc áo măng tô màu nâu nhạt, chân mang giày cao gót đi vào phòng, kiêu ngạo nhìn cô đang chật vật.
Cô bất chợt trợn to hai mắt, mặt mũi tràn ngập sự kinh ngạc.
Lâm Tiêu? Cô gái bị lửa đốt thành người thực vật đã tỉnh dậy rồi sao?
“Có phải cô tò mò vì sao tôi lại ở đây không? Đừng nóng lòng, cô sẽ biết ngay thôi.” Cô ta đi đến cạnh giường, bưng ly rượu vang đỏ trên bàn, tươi cười dừng lại trước mặt cô: “Đến đây, uống ly rượu này coi như quà gặp mặt tôi tặng cô.”
Cô biết sự việc tuyệt đối không đơn giản nên cắn chặt răng không chịu uống. Cô ta nháy mắt với gã đàn ông, anh ta lập tức ra tay. Anh ta bóp chặt hàm dưới của cô, đau đớn khiến cho hàm răng cô vô lực, không thể giữ vững được nữa.
Cô ta thừa dịp dốc ly xuống, tàn nhẫn đổ rượu vào miệng cô, có vài dòng rượu đỏ chảy ra từ khoé miệng làm ướt vạt áo cô.
Cả ly rượu đỏ bị rót vào miệng khiến cho Tô Khiết cảm thấy nỗi nhục nhã to lớn. Đôi mắt cô đỏ lừ trừng lên nhìn Lâm Tiêu, đột ngột ngẩng đầu, há miệng hung hăng cắn vào bàn tay đang cầm ly rượu của cô ta.
“Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt! Tô Khiết, cô quả thật xem mình như thiên kim đại tiểu thư mà!” Cô ta bị đau nên giơ tay tát lên mặt cô, ra hiệu với anh ta: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau động thủ đi!”
Anh ta cười xấu xa, xoa hai tay hướng về phía cổ áo của cô. Cô phẫn nộ, liều mạng giãy dụa, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần rơi vào mơ hồ. Cô chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy, khát khao có được thứ gì đó...
Là ly rượu đó! Ly rượu vừa nãy nhất định có vấn đề!
Tô Khiết cắn chặt môi dưới để giữ sự tỉnh táo, còn cổ áo cô đã bị anh ta mở tung, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, cảnh tượng ái muội vô cùng.
Anh ta cởi áo ra, nằm xuống cạnh cô, ôm eo cô bày ra tư thế thân mật.
Lúc này, đầu óc cô đã mơ hồ nên cho rằng người bên cạnh chính là Nguyễn Hạo Thần, theo bản năng tới gần anh...
Lâm Tiêu lập tức lấy máy ảnh ra tìm một vài góc mập mờ rồi bấm máy “Tách, tách” vài cái, nụ cười trên môi ngày càng rộng.
Khi cô hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai chính là giọng nói xảo trá của Lâm Tiêu: “Tô Khiết à Tô Khiết, từ nhỏ đến lớn chỉ cần là thứ Lâm Tiêu tôi muốn thì chưa từng để vụt mất! Hạo Thần chỉ có thể là của tôi, còn cô thì nên bị anh ấy bỏ từ lâu rồi!”
Cô không biết rốt cuộc mình đã bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối, trong phòng chỉ còn một mình cô.
Cô nhìn quần áo trên người xộc xệch, lấy điện thoại ra thì thấy Nguyễn Hạo Thần đã gọi cho cô mấy chục cuộc!
Nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, sự nhục nhã và phẫn uất khiến cô sắp không thở nổi. Nhưng cô chỉ có thể vội vàng sửa sang quần áo, dùng khăn lụa che khuất cổ áo bị rượu đỏ đổ ướt nhẹp rồi gấp gáp đi từ khách sạn đến nơi tổ chức tiệc!
Lúc xuống xe, cô hít sâu một hơi, ổn định lại cảm giác căng thẳng. Thậm chí, khi bước xuống xe cô suýt bị trẹo chân và ngã xuống đất.
Vốn dĩ cô lo lắng sự vắng mặt của mình sẽ ảnh hưởng đến yến tiệc, nhưng khi bước vào sảnh tiệc, cô lại thấy mình thật thừa thãi.
Nguyễn Hạo Thần mặc âu phục nhung màu đỏ đứng cách đó không xa, anh đứng giữa nhóm người mặc âu phục đen nên càng xuất chúng hơn.
Cô nhanh chóng nhìn thấy bên cạnh anh còn có một người phụ nữ dáng người đầy đặn, trang điểm kĩ càng, mặc đầm nhung dài ôm cánh tay anh rất thân mật, nói cười với khách mời cùng anh.
Người phụ nữ này...
Khi cô ta quay mặt sang, nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ta thì gương mặt cô chốc lát tái xanh. Hàm răng tức đến ngứa ngáy, hai bàn tay theo bản năng nắm chặt lại.