Trong bất giác đã nửa tháng trôi qua, Tô Thanh Anh đã bắt đầu kết mài rồi, và cô cũng không có thời gian tiếp tục lãng phí trong bệnh viện, Tập đoàn DN có một đống công việc chờ cô giải quyết.
Tô Cảnh Nhạc rất bất lực nhìn cô, mẹ của cậu tốt về mọi việc, điều duy nhất không tốt chính là tính tình của cô quá bướng bỉnh, hễ là chuyện đã được quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Bây giờ vết thương vừa mới kết mài thì đã vội vàng nói muốn về làm việc, chẳng lẽ công việc còn quan trọng hơn sức khỏe của bản thân cô sao?
Tôn Tử Phàm cũng không nói nên lời, anh ta thật sự hiểu quá rõ tính tình của Tô Thanh Anh, cho dù bạn có cố ép cô nằm viện thì cô cũng không thể ngoan ngoãn hợp tác với bạn.
Tô Thanh Anh có chính kiến của mình, sẽ không thản nhiên nghe theo sự sắp đặt của bất kỳ ai, ngoài chú Huy!.
Truyện đề cử: Chứng Bệnh
“Anh thật sự không thể hiểu được, công việc thực sự quan trọng với em như vậy sao?” Tôn Tử Phàm cau mày, anh ta vẫn rất lo lắng sức khỏe của cô.
Cơ thể vốn đã không tốt, cứ mãi lặn lội như vậy, thật sự tưởng mình là thần thánh Đại La gì sao, có cơ thể Kim Cang Bất Hoại sao?
Một khi cô đổ bệnh thì muốn lấy đi nửa mạng người của cô, chớ nói chi những thứ khác!
Sau khi Tô Thanh Anh thu dọn xong đồ đạc của mình thì bất lực quay lại nhìn về Tôn Tử Phàm, nói: “Em làm như vậy cũng là vì bản thân em, anh biết chú Huy đã bắt đầu tự mình hành động không?
Với tình hình hiện giờ của Nguyễn Hạo Thần, nếu chú Huy muốn làm gì anh ta thì chắc chắn là khó lòng phòng bị, mà Nguyễn Hạo Thần đã năm lần bảy lượt cứu em, em không thể làm ngơ anh ta.”
Nghe vậy, Tôn Tử Phàm nuốt nước bọt, bước tới lặng lẽ xách túi cho cô, trong tình huống khi đó, một người đàn ông như anh ta cũng thấy sợ hãi mà Nguyễn Hạo Thần còn có thể bế hai mẹ con họ ra ngoài, có thể biết được…
Tô Thanh Anh nhìn sắc mặt của anh ta thì biết anh ta hơi tức giận, suy cho cùng cũng là đang lo cho sức khỏe của cô, sợ sẽ lại xuất hiện những vấn đề khác.
Cô duỗi tay nắm lấy cánh tay của anh ta, nở nụ cười dịu dàng: “Anh yên tâm đi, em có thể biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, nếu có vấn đề gì thì em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời của anh hợp tác điều trị.”
“Vậy còn tạm được!” Tôn Tử Phàm lẩm bẩm một câu, vẻ u sầu trên mặt dần tan biến, cô vừa giải thích thì anh lập tức cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Tôn Tử Phàm cũng cảm thấy mình rất kỳ lạ, anh ta rõ ràng có thể giận rất lâu, nhưng chỉ cần một lời giải thích và một nụ cười của cô thì cũng có thể khiến cơn tức giận trong lòng anh ta tan thành mây khói.
Chắc chắn kiếp trước anh ta đã làm gì có lỗi với Tô Thanh Anh, nếu không thì sao kiếp này anh ta lại tốt với cô như vậy mà không thể giận được.
Nghiêng mắt nhìn cô rồi cười nói: “Em nói có phải kiếp trước anh đã nợ em gì đó không?”
Tô Thanh Anh lộ vẻ mặt khó hiểu với vấn đề này, khi không sao lại kéo sang chủ đề như vậy chứ, ai biết có kiếp trước hay không.
“Vì vậy anh muốn biểu đạt điều gì!” Tô Thanh Anh nhướng mày, cười hỏi.
“Anh nghĩ anh chắc chắn đã làm gì có lỗi với em trong kiếp trước, chẳng hạn như em là vợ của anh, sau đó anh đi tìm những người phụ nữ, cho nên kiếp này chúng ta còn gặp nhau, em chính là cố tình hành hạ anh, vậy mà còn có thể khiến anh không phát cáu!” Tôn Tử Phàm càng nghĩ thì khả năng càng lớn.
Tô Cảnh Nhạc cạn lời, đây e rằng đã xem quá nhiều phim xuyên không rồi nhỉ, hơn nữa, trí tưởng tượng này không đi làm biên kịch cũng hơi tiếc.
“Daddy Tôn Tử Phàm ơi, cách cua gái này của daddy đúng là phèn mà, nếu rảnh rỗi thì daddy lên mạng nhiều hơn, daddy phải học hỏi từ những người khác, daddy còn tiếp tục trò chuyện như vậy thì e rằng có thể tạo ra ba đời ba kiếp!”
Tôn Tử Phàm: …
Tô Thanh Anh: …
Tôn Tử Phàm quay đầu lại nhìn cậu, đây là cố tình đến phá đám anh ta đúng không?
Cùng là đàn ông với nhau, không thể nể mặt anh ta chút sao?
“Mẹ ơi, con cảm thấy hôm nay mẹ hơi là lạ?” Tô Cảnh Nhạc dùng bàn tay nhỏ chống cằm của mình, ra vẻ sâu lắng nói.
Tô Thanh Anh lộ vẻ mặt đầy ngờ vực, cúi đầu xuống nhìn quần áo trên người, hôm nay cô ăn mặc rất bình thường mà, trên mặt cũng không có trang điểm gì quái lạ, mặt mộc mà.
Nghi ngờ hỏi: “Mẹ lạ ở chỗ nào?”
“Đẹp đến lạ ạ!” Tô Cảnh Nhạc cười khúc khích nói.
Tô Thanh Anh không khỏi bật cười thành tiếng, đây chính là những cái gọi là thính sến súa trên mạng đúng không, cô vẫn chưa thực sự cảm nhận qua, nhưng bây giờ đứa con trai cưng của cô đã khiến cô cảm nhận được.
Tôn Tử Phàm cả người ngẩn ngơ ngay tại chỗ chưa định thần lại, như vậy cũng được sao?
Là anh ta đã không theo kịp thời đại sao?
“Lời này nghe hay đấy, nhưng không có chút nội dung gì cả, con có thể nghe daddy này, để con mở mang kiến thức về nền văn minh Trung Hoa của chúng ta.
Giật mình chợt thấy tương tư chẳng lộ rõ, hóa ra chỉ bởi tình đã sớm thấu tận xương. Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, mà vẫn luôn đậm sâu. Dù thế gian này muôn vàn tuyệt sắc, nhưng anh chỉ cảm mến một mình em mà thôi!”
Khi Tôn Tử Phàm nói những lời này, ánh mắt của anh ta luôn hướng về Tô Thanh Anh, tình cảm đó bộc lộ ra có chút giấu diếm, anh ta đã thích Tô Thanh Anh từ nhỏ và đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta, ánh mắt hơi tránh né, những lời tâm tình này rất hay, nhưng cô lại không phải người thích hợp kia.
“Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà trước đi, cái gọi là thính này hôm nay tới đây thôi, hai người ăn hiếp em không có học thức phải không? Đợi em về học tập xong thì em sẽ tranh tài với hai người.”
Dứt lời, Tô Thanh Anh rời đi trước, để lại một lớn một nhỏ ở phía sau bốn mắt nhìn nhau.
Tô Cảnh Nhạc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Daddy Tôn Tử Phàm, vừa nãy nhìn dáng vẻ của mẹ con rõ ràng chính là đang trốn tránh, tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, mà vẫn luôn đậm sâu, con nhỏ như vậy cũng có thể nghe hiểu ý của câu này, huống chi là người mẹ có IQ và EQ cùng cao của con.”
Tôn Tử Phàm cười khổ, thật ra cô luôn rất thông minh, sao có thể không biết ý của lời này chứ, chỉ là cô chọn cách trốn tránh mà thôi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, đáy mắt càng thêm sâu thẳm, đồng thời một tia bất lực cũng lặng lẽ truyền tới.
Sau nửa tháng điều dưỡng hồi phục, Nguyễn Hạo Thần đã có thể đứng lên đi lại, nhưng biên độ không được quá lớn, nếu bất cẩn thì có thể sẽ làm rách vết thương.
Ngụy Toàn gõ cửa bước vào, những ngày này anh ta cũng luôn báo cáo tình hình của công ty, đương nhiên cũng có thể nhìn ra được điều bất ổn.
“Tổng giám đốc, vừa nãy tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy cô Tô đã xuất viện.”
Lời nói của Ngụy Toàn khiến Nguyễn Hạo Thần sững sờ, vết thương của cô đã lành hẳn rồi sao? Sao lại gấp gáp xuất viện như vậy?
“Tổng giám đốc đừng lo, vết thương của cô Tô trông đã lành hẳn, nếu Tổng giám đốc không yên tâm thì một hồi tôi đi tìm bác sĩ để hỏi thăm tình hình.” Ngụy Toàn có thể nhìn ra Nguyễn Hạo Thần đang lo lắng cho vết thương của Tô Thanh Anh.
Cô Tô cũng thật là lạ, khi xuất viện cũng không tới chào Tổng giám đốc một tiếng sao?
Hay là nói trong khoảng thời gian này, Tổng giám đốc lại nói những lời rất quá đáng khi cô Tô đến thăm Tổng giám đốc?