“Chuyện này làm theo lời tôi nói, nếu chú Huy trách tội thì tôi gánh, anh chỉ cần nghe lời tôi là được rồi.”
Lý Lâm vốn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của cô kiên quyết như thế nên cũng chỉ có thể bất lực quay người rời đi.
Nhìn tình hình này của Phó tổng giám đốc Tô, rõ ràng là không nỡ đối phó Nguyễn Hạo Thần, tình chưa dứt cũng được, ơn cứu mạng cũng được, cuối cùng thì Phó tổng giám đốc Tô cũng không thể xuống tay, nếu bên ngài ấy biết được thì ngài ấy chắc chắn sẽ tự mình ra tay.
Lý Lâm vừa rời đi không bao lâu thì Thư Khả Như và Chu Ngọc cùng nhau đến đây, hai người họ tay trong tay, nụ cười hạnh phúc trên mặt khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Nhất là khi Tô Thanh Anh nhìn thấy họ nắm tay nhau không chút kiêng kỵ thì cô lập tức hiểu ra gì đó, với lại cặp nhẫn đôi trên tay cũng rất bắt mắt.
Thư Khả Như ngồi xuống bên cạnh Tô Thanh Anh rồi cười nói: “Tiểu Anh, cơ thể cậu hiện giờ thế nào rồi, tớ muốn nói cho cậu nghe một tin siêu tốt!”
“Cái gọi là tin tốt của cậu chính là cậu và Chu Ngọc đã ở bên nhau và chuẩn bị kết hôn sao?”
Tô Thanh Anh nheo mắt lại, đương nhiên chuyện họ kết hôn chỉ là suy đoán của cô, còn có kết hôn hay không thì vẫn chưa chắc, nhưng có thể chắc rằng hai người họ đã trở về bên nhau, rốt cuộc những ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Ngọc cứ như thế đã hốt được Thư Khả Như, nhớ tới những gì Thư Khả Như đã nói trước đó, cô không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Trên đời này không ai có thể thoát khỏi định luật vả mặt, trước đó thề thốt rằng cả đời này cũng không thể tha thứ và càng không thể nối lại tình xưa, kết quả thế nào?
Bản thân cô cũng như vậy, luôn nói rằng cả đời này cũng không thể tha thứ cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng trái tim của cô giờ đây đã bắt đầu dao động.
Thư Khả Như lắc ngón trỏ với cô, tới gần bên tai cô rồi cười nói: “Bọn tớ đã kết hôn rồi, bọn tớ đã tới cục dân chính lấy giấy chứng nhận ngay trong hôm qua, chỉ là chưa tổ chức đám cưới mà thôi.”
Tô Thanh Anh trợn tròn mắt, nhìn cô ấy với vẻ không thể tin được, ra tay có cần phải nhanh như vậy không?
Sự không thể tha thứ đã nói trước đó đâu rồi? Nói rằng sẽ không ở bên nhau, cú vả mặt này đúng là không phải tiếng vang bình thường!
Đột nhiên nở ra nụ cười: “Chúc mừng cậu, cuối cùng hai người cũng có được cái kết hạnh phúc rồi.”
“Vậy cô và Hạo Thần khi nào mới có thể có được cái kết hạnh phúc, hai người cũng vòng vo nhiều năm như vậy, về mặt tình cảm thì hai người chắc chắn là có…”
Chu Ngọc hỏi, hiện giờ Nguyễn Hạo Thần bị thương rất nặng, với lại cơ thể của anh trước đó đã có vấn đề rồi, mặc dù Nguyễn Hạo Thần ngoài miệng nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nếu không có gì nghiêm trọng thì anh cũng sẽ không trở thành như vậy.
“Bây giờ Nguyễn Hạo Thần hi vọng tôi có thể kết hôn với Tôn Tử Phàm, cho nên anh nghĩ hai chúng tôi sẽ còn nối lại tình xưa sao?”
Chu Ngọc và Thư Khả Như nhìn nhau, đây là hành động gì vậy?
Chẳng phải Nguyễn Hạo Thần trước đó còn theo đuổi Tô Thanh Anh đến chết đi sống lại sao, đây mới trôi qua bao lâu thì đã hi vọng cô có thể kết hôn với Tôn Tử Phàm?
Tốc độ thay lòng này cũng quá nhanh rồi đấy!
Thư Khả Như hơi tò mò, ấn tượng mà Nguyễn Hạo Thần cho cô ấy luôn là một ngọn núi băng, cách đây không lâu, tính tình của anh thay đổi đáng kể, bên cạnh luôn xuất hiện đủ loại người phụ nữ xinh đẹp, cũng có nhiều cô gái nhà giàu theo sát bên anh.
“Nói ra thì Nguyễn Hạo Thần từ một kẻ si tình chung thủy đột nhiên biến thành tên lăng nhăng, có phải đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian này không?”
Tô Thanh Anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sự thay đổi của Nguyễn Hạo Thần đúng là rất lớn, nhưng ngoài mặt không thể nhìn ra bất kỳ lý do gì và cũng không có được câu trả lời chính xác khi hỏi anh.
Dứt khoát mặc kệ!
Chu Ngọc đứng dậy rồi nói với hai người họ: “Hai người ở đây tâm sự trước đi, tôi đi thăm anh ấy, nghe nói anh ấy bị thương khá nặng.”
Dứt lời rồi xoay người rời đi.
Vào lúc này, nội bộ của Tập đoàn Nguyễn thị đã lặng lẽ thay đổi, hiện giờ tất cả mọi người cũng biết Nguyễn Hạo Thần bị thương rất nặng, không nằm một hai tháng là không thể khỏi hẳn.
Có một số người đã bắt đầu không thể kìm nén được tham vọng rục rịch của mình, sở dĩ trước đó bình tĩnh như vậy là vì kiêng dè sự tồn tại của Nguyễn Hạo Thần!
Tuy nhiên, Nguyễn Hạo Thần hiện giờ nằm trên giường bệnh hoàn toàn sống dở chết dở, đó chính là cơ hội tốt nhất để họ hành động!
“Mọi chuyện nghe ngóng thế nào rồi? Nguyễn Hạo Thần có phải nằm trên giường bệnh sống dở chết dở như những gì họ nói không?”
“Đúng vậy, Giám đốc Vương, nghe nói Nguyễn Hạo Thần đã trải qua một vụ nổ lớn thập tử nhất sinh, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, bất kỳ ai muốn thăm cũng bị Ngụy Toàn thẳng thừng từ chối.
Vì vậy, đoán chừng Nguyễn Hạo Thần đến bây giờ vẫn còn hôn mê, Giám đốc Vương, đây chắc chắn là một cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau này thật sự rất khó!”
Đôi mắt của Vương Luân vốn đã nhỏ, bây giờ nheo lại chỉ còn một cái khe, anh ta trông rất nghiêm túc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Nguyễn Hạo Thần trước giờ cũng không phải người hiền lành gì, mũi tên một khi đã bắn ra thì không thể quay đầu lại được, cho nên anh ta còn đang cân nhắc có nên làm chuyện này hay không.
Nếu làm thì Tập đoàn Nguyễn thị có thể sẽ trở thành vật nằm trong túi của anh ta, nhưng nếu không làm thì anh ta vẫn phải hạ mình trong vị trí Giám đốc nhỏ này.
“Ngay cả khi muốn làm chuyện này thì vẫn phải hỏi ý kiến của ngài G, nếu ngài ấy lên tiếng đồng ý hành động tiếp theo của chúng ta thì chúng ta có thể làm thoải mái, không cần phải nghĩ đến sau này.”
Tiền Đông hơi khó hiểu, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy ngài G từ miệng của Giám đốc Vương, chẳng lẽ người đứng đằng sau Giám đốc Vương chính là ngài G đó sao?
Ngay khi Vương Luân đang suy nghĩ thì di động trên bàn anh ta đột nhiên vang lên, khi nhìn thấy người gọi đến thì anh ta ra hiệu Tiền Đông ra ngoài trước.
Sau khi văn phòng yên tĩnh thì anh ta mới nghe máy.
“Ngài G, bây giờ tất cả mọi người trong Tập đoàn Nguyễn thị cũng đồn rằng Nguyễn Hạo Thần sống chết chưa rõ, nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, lúc này là cơ hội tốt nhất để chúng ta cướp đi Tập đoàn Nguyễn thị.” Vương Luân nói, anh ta rõ ràng hơi nôn nóng, e rằng không thể chờ đợi để ra tay.
Trong điện thoại không có âm thanh truyền đến, điều này khiến Vương Luân không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ ngài G không đồng ý đề nghị của anh ta sao?
Ngay khi Vương Luân định lên tiếng lần nữa thì người trong điện thoại nói: “Có làm những chuyện này hay không thì không cần anh phải lo, bây giờ tôi muốn giao một nhiệm vụ cho anh…”
Sau khi nghe xong thì nỗi nghi ngờ trong lòng Vương Luân càng lớn hơn, không hiểu tại sao ngài G không chọn ra tay vào lúc này?
Chỉ cần Nguyễn Hạo Thần không xuất hiện thì việc cướp đi Tập đoàn Nguyễn thị hoàn toàn là một chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh đã nghe hiểu lời của tôi rồi chưa?” Trong điện thoại lại phát ra giọng nói trầm thấp này.
“Vâng, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!”
Sau khi Vương Luân cúp máy thì cả người anh ta bắt đầu trầm ngâm, chẳng lẽ ngài G có người mà ngài ấy tin tưởng hơn ở đây sao?
Vì vậy cho dù muốn ra tay thì cũng không đến lượt anh ta!
Khi nghĩ đến khả năng này thì Vương Luân siết chặt hai tay.