Giọng nói của anh rất khàn và trầm thấp: “Chuyện của công ty xử lý thế nào rồi?”
Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm vào gáy của anh, anh cũng đã biến thành thế này rồi mà còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện của công ty.
Thật sự xem mình là thần đúng không?
“Nguyễn Hạo Thần, anh lợi hại như vậy sao không bò dậy tự mình đến công ty làm việc đi? Cũng đã bị thương ra nông nỗi này rồi mà còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện của công ty, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì trong đầu vậy, hay là nói anh muốn chết?”
Khi nghe thấy giọng của Tô Thanh Anh, Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, bất lực nhắm mắt lại, cũng may anh vừa nãy chỉ hỏi chuyện trên công việc và không có gì khác, nếu không sẽ lộ tẩy rất nhiều chuyện.
“Sao em tới đây? Chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu rõ ý những gì tôi nói trước đó sao?” Trong lòng Nguyễn Hạo Thần bỗng dưng hơi bực bội, nhưng nhiều hơn là bất lực.
Hiện giờ anh căn bản không thể cử động được, cũng không thể đi làm những gì.
Tô Thanh Anh dùng tay khẽ ấn mạnh vào vết thương của anh, Nguyễn Hạo Thần đau đến hít một hơi lạnh, đây là muốn giết chồng sao?
Đi vòng qua cuối giường để đến phía anh quay đầu đi.
Tô Thanh Anh khoanh tay, hốc mắt hơi đỏ, không khó để nhận ra vừa nãy cô từng khóc.
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần hơi đau xót, anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc chút nào, chỉ cần cô khóc thì lòng anh sẽ không bình tĩnh được.
“Hóa ra anh cũng biết đau, còn tưởng anh không biết đau chứ.”
“Vết thương của em vẫn còn chưa lành mà chạy lung tung suốt, lỡ vết thương lại hở ra thì làm thế nào? Mau về dưỡng thương thật tốt, chỗ này của tôi không phải nơi em thường lui tới.” Mùi thuốc ở đây khá nồng, dù sao cũng không tốt khi ngửi nhiều.
“Tôi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, đây cũng là quyền tự do cá nhân của tôi, anh không có tư cách kiểm soát tự do của tôi, anh vẫn nên lo thật tốt cho bản thân anh trước đi.”
Nguyễn Hạo Thần bất lực thở dài, tính tình này sao vẫn giống hệt như trước, tính tình của cô vẫn luôn như vậy trước khi chưa yêu anh.
Nhưng so với vẻ hèn mọn của cô thì anh thích dáng vẻ này của cô hơn.
“Thôi, em về phòng bệnh của em nghỉ ngơi đi cho khỏe.”
Tô Thanh Anh thoải mái ngồi xuống ghế ở bên cạnh, bắt chéo chân, dáng vẻ kia không cần nói nhàn nhã biết bao.
“Bây giờ anh đang nằm trên giường bệnh, có tư cách gì ra lệnh cho tôi? Vết thương này không nằm mấy tháng e rằng là không thể lành được, anh cứ ngoan ngoãn nhìn dáng vẻ tôi lảng vảng trước mặt anh mỗi ngày đi, cảm giác có thể đi lại thật thoải mái.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Đây là cố tình đến khiêu khích anh đúng không, bắt nạt anh bây giờ bị thương nặng không thể đi lại được.
Nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ đắc chí của cô, anh rất trầm trọng nói: “Xin lỗi!”
Hai chữ này khiến Tô Thanh Anh sửng sốt, đang yên đang lành sao phải đột nhiên nói ra hai chữ này.
Đây đã không phải lần đầu tiên anh nói xin lỗi cô, những lần xin lỗi trước đó cô cũng có thể hiểu được, vậy thì lần xin lỗi này là vì điều gì?
“Tại sao phải xin lỗi tôi?”
“Tôi không biết em đã chịu nhiều khổ cực như vậy khi ở nước ngoài, cũng vì tôi nên em mới biến thành như thế, vậy mà tôi vẫn luôn hiểu lầm em, là do tôi khốn nạn!”
Tô Thanh Anh: …
Sao Nguyễn Hạo Thần có thể biết được những chuyện khi cô ở Mỹ chứ, trừ phi có người lén nói cho anh biết, Tôn Tử Phàm là người đầu tiên được loại bỏ sự nghi ngờ.
Người sẽ nói những chuyện này cho Nguyễn Hạo Thần nghe cũng chỉ có thằng bé không nghe lời kia, tình cảm của cậu bé với Nguyễn Hạo Thần có thể nói là tăng lên mạnh mẽ, có lẽ đây chính là điều kỳ diệu của mối quan hệ máu mủ.
“Chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, dù sao kết cục hiện giờ của anh cũng không tốt hơn tôi là bao, ít nhất tôi còn có thể nằm ngửa, còn anh bây giờ thì hoàn toàn phải nằm sấp.”
Trong mắt của Nguyễn Hạo Thần thì hai tính chất này không giống nhau, cô bị tổn thương nghiêm trọng như vậy hầu hết là vì anh, còn anh như vậy là vì đã nhìn lầm người, rắn rết độc ác mà lầm tưởng là hiền lành.
“Hai chúng ta hoàn toàn không thể so sánh với nhau được, là tôi đã làm tổn thương em quá nhiều…”
“Im đi, tôi không muốn nhắc đến những chuyện xưa nữa.” Cảm xúc của Tô Thanh Anh rất phức tạp, sở dĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ làm tổn thương cô, còn không phải vì đằng sau có sự thúc đẩy của Lâm Tiêu.
Tóm lại thì những chuyện này cũng đã qua rồi, không cần thiết phải nhắc lại!
Bỗng nhiên đứng dậy: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, tôi về trước.”
Ở đây, Nguyễn Hạo Thần sẽ không kìm được rơi vào sự áy náy của mình, cho nên cô vẫn là rời đi trước sẽ tốt hơn.
“Em đã suy nghĩ thế nào về chuyện tôi nói?” Khi cô sắp ra đến cửa, Nguyễn Hạo Thần do dự hồi lâu cuối cùng cũng đã hỏi ra.
Tô Thanh Anh hơi ngờ vực, anh đã nói chuyện gì để cô suy nghĩ sao?
“Anh nói chuyện để tôi suy nghĩ là chuyện gì?” Tô Thanh Anh hỏi ngược lại.
“Chính là chuyện kết hôn với Tôn Tử Phàm, sau khi vết thương của tôi lành lại thì chúng ta đi làm giấy ly dị, như vậy thì giữa em và tôi thật sự không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, dù sao em cũng ghét tôi như vậy.” Ghét đi, cứ như vậy mà ghét mãi đi.
Cho dù anh lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của em thì em cũng sẽ không cảm thấy đau đớn và càng sẽ không đau buồn khổ sở, như thế thì mục đích của anh cũng được hoàn thành.
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa.
Tô Thanh Anh thật sự cạn lời tột cùng, đầu óc thật sự đã bị ảnh hưởng bởi bom nổ, đoán chừng là bị nổ ra một cái hố trong đầu rồi.
Đây là lúc nói chuyện này sao?
Trở về phòng bệnh của mình, cô không khỏi hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Lâm.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tô Thanh Anh hỏi.
Lý Lâm hơi do dự rồi gật đầu.
“Vừa nãy ngài ấy gọi cho tôi, nói rằng chúng ta tiếp tục âm thầm thu mua cổ phần của Tập đoàn Nguyễn thị, nhưng lần này nhất định phải cẩn thận hơn, để tránh lại bị Nguyễn Hạo Thần để mắt tới.
Và về chuyện nghiên cứu đó, ngài ấy cũng căn dặn chúng ta đẩy nhanh tiến độ, chắc hẳn ngài ấy đã từng căn dặn cô những chuyện này.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh lấy tay xoa trán.
Sau lần trước bị nhận ra thì Nguyễn Hạo Thần và Ngụy Toàn đã trở nên cảnh giác hơn, còn trực tiếp đóng đi đường dây giao dịch.
Nếu họ muốn tiếp tục thì đây là vấn đề hóc búa rất lớn!
Về việc nghiên cứu thì cũng không phải thứ mà họ có thể dễ dàng tìm được, trừ khi Nguyễn Hạo Thần tự nói ra, nếu không thì rất khó để biết được.
“Những chuyện này đợi vết thương của tôi lành lại rồi mới quyết định, tạm thời đừng hành động, nếu chú Huy hỏi thì nói thẳng đây là quyết định của tôi.”
“Nhưng như vậy thật sự được sao? Bây giờ Nguyễn Hạo Thần bị thương nặng như vậy, vừa hay là thời cơ tốt để chúng ta ra tay, nếu kéo dài thêm thì không có lợi ích quá lớn cho chúng ta.”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Tô Thanh Anh im lặng, vẻ mặt ảm đạm không rõ.
Đương nhiên cô biết kéo dài thêm không có lợi ích gì cho họ, nhưng bây giờ cô không hề muốn đối phó Nguyễn Hạo Thần, nhưng nếu không đối phó Nguyễn Hạo Thần thì cô không thể giải thích với chú Huy được.
Mâu thuẫn, rối bời trong lòng Tô Thanh Anh trở nên vô cùng lớn.