Vợ của anh ta phải được cả thế giới cưng chiều, phải yên tâm làm mợ Chu của anh ta, trở thành công chúa nhỏ được cưng chiều.
Về công việc, anh ta tự biết giải quyết và cũng có năng lực giải quyết ổn thỏa.
Người mà anh ta cưới là một người vợ, một người mà mình yêu, chứ không phải bị ép kết hôn hoặc là trở thành công cụ của hôn nhân.
Điều anh ta muốn cưới chính là tình yêu, chứ không phải vì những gì khác và cũng không phải để đạt được những gì khác.
“Bà Huyễn, hai đứa trẻ này cũng đã lấy giấy kết hôn rồi, bà có phản đối thế nào cũng vô ích, thay vì như vậy thì chi bằng tác thành cho chúng nó.” Hướng Quang chân thành nói.
Vì môn đăng hộ đối, kết thông gia giữa hai gia tộc gì đó mà đã làm tổn hại đến hạnh phúc của biết bao con cháu, sức ảnh hưởng của một gia đình với con cái thật sự rất lớn, đó có thể sẽ gây ra những bất hạnh trong cả đời của nó.
Bà Huyễn rũ mắt xuống, mím chặt đôi môi đỏ không nói thêm gì nữa, bà ta sao có thể muốn trở thành như vậy, cũng do cuộc sống và gia đình ép buộc cả!
Một lúc sau, bà Huyễn mới ngẩng đầu lên, mặt vẫn không chút cảm xúc: “Dù sao hai đứa cũng đăng ký rồi, không thể nào ép hai đứa ly dị được. Thôi thì hãy chung sống với nhau thật tốt đi.”
Cuối cùng, bà Huyễn đã thỏa hiệp.
Cầm lấy túi xách của mình rồi nhanh chóng rời đi. Bà ta không muốn ở lại đây một phút giây nào. Dù sao cái kết đã được định sẵn, bà ta không có năng lực thay đổi nó.
Thư Phương Nhiên vốn muốn gọi bà ta lại. Nói gì thì nói, bây giờ họ cũng đã là sui gia, ai nấy cùng lùi một bước thì mọi chuyện đều vui vẻ.
Tuy nhiên, sự việc không diễn ra theo cách họ nghĩ. Có lẽ bà Huyễn thật sự quá cố chấp, và cũng có thể có liên quan đến những gì bà ta từng trải qua.
Hướng Tây Thần thở dài, gia đình không hòa thuận là nỗi bất hạnh lớn nhất của một đứa trẻ, cho nên Chu Ngọc trước đây là một tay ăn chơi khét tiếng như thế, đoán chừng có liên quan đến những trải nghiệm gia đình của anh ta.
Nhưng sau đó, anh ta biết Chu Ngọc và những người phụ nữ đó chỉ là chơi đùa với nhau mà thôi.
Nhìn hai người họ, hỏi: “Khi nào hai đứa tổ chức đám cưới? Đã lấy nhau về thì nên nói với toàn thế giới, thông báo cho bàn dân thiên hạ biết về tình yêu của hai đứa.”
Nghe vậy, hai người nhìn nhau, giờ cũng đã lấy giấy kết hôn rồi nên họ cũng không gấp chuyện đám cưới, quãng đời còn lại còn rất nhiều thời gian nên có thể tổ chức đám cưới bất cứ lúc nào.
Thư Khả Như cười, trong mắt lộ ra nụ cười hạnh phúc không thể che giấu được.
“Bọn em không gấp chuyện tổ chức đám cưới, bây giờ vẫn nên ổn định cảm xúc của bà Huyễn trước, một đám cưới có được sự chúc phúc của gia đình mới thật sự là đám cưới đúng nghĩa, nếu không thì đám cưới này sẽ trở nên vô nghĩa.”
Chu Ngọc quay đầu lại nhìn cô ấy, nụ cười dần rạng rỡ hơn.
Trong mắt chứa đầy những vì sao, tất cả những gì hiện ra cũng là hình ảnh phản chiếu của cô ấy.
“Được rồi, được rồi, hai đứa cũng đã lớn và hiểu chuyện, có một số chuyện cũng là do các con tự quyết định.” Cách dạy con của Thư Phương Nhiên và Hướng Quang rất thoáng, nếu không thì cũng sẽ không có người anh trai ấm áp như Hướng Tây Thần.
Một nơi khác, trong bệnh viện, Tô Thanh Anh vốn rất tức giận, cô cũng đã có ý nghĩ không muốn quan tâm đến Nguyễn Hạo Thần nữa, nhưng ngay khi nhớ tới sự khác thường của anh những ngày qua thì cô không kìm được muốn tới gần.
Vết thương của Nguyễn Hạo Thần chắc chắn rất nặng, những gì anh nói chắc chắn là vì không muốn họ lo lắng nên mới cố tình như vậy.
Tô Thanh Anh đứng ở ngoài phòng bệnh và nhìn vào trong qua cửa kính phòng bệnh, vết thương trên lưng Nguyễn Hạo Thần quá nghiêm trọng, nên bây giờ anh chỉ có thể nằm sấp trên giường, phần lưng bị thương không phải loại nghiêm trọng bình thường.
Không thể phủ nhận những lời Nguyễn Hạo Thần nói cũng có mục đích nhất định!
Ngụy Toàn bước tới, nhìn Tô Thanh Anh đứng ở ngoài cửa không đi vào, anh ta cảm thấy hơi bất lực.
Có lẽ cô Tô không hề muốn mọi chuyện thành ra như vậy, có lẽ trong lòng cô cũng còn có sự tồn tại của Tổng giám đốc.
“Cô Tô.” Ngụy Toàn gọi một tiếng.
Tô Thanh Anh định thần lại, nhanh chóng cất suy nghĩ của mình đi, quay đầu nhìn anh ta.
“Ngụy Toàn, tôi hỏi anh và anh nhất định phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi, không được nói dối hay giấu diếm.” Vẻ mặt của Tô Thanh Anh rất nghiêm túc, điều này khiến Ngụy Toàn cảm thấy bất an.
Chắc cô Tô sẽ không phải là nghiêm túc chứ, cho dù cô Tô hỏi gì thì anh ta cũng không thể nói cho cô biết tình hình của Tổng giám đốc.
Một khi anh ta nói ra thì có thể tưởng tượng được kết cục của anh ta!
“Rốt cuộc vết thương của anh ta nghiêm trọng đến mức nào?” Tô Thanh Anh không khỏi liếc nhìn vào phòng bệnh từ khóe mắt, nằm sấp không thể cử động chút nào, chắc chắn là rất đau khổ.
Trong lòng Ngụy Toàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là hỏi vấn đề này.
Nhưng trong lòng cô Tô hẳn biết rất rõ rốt cuộc Tổng giám đốc thương nặng cỡ nào mới đúng chứ, dù sao thì trước đó cô cũng từng đến thăm Tổng giám đốc.
“Cô Tô, chắc hẳn trong lòng cô rất rõ vết thương của Tổng giám đốc nghiêm trọng đến mức nào, vẫn có thể sống sót sau vụ nổ lớn như vậy thì chắc chắn là mạng lớn, cho nên cô có thể tưởng tượng được những vết thương trên lưng anh ấy.” Những lời Ngụy Toàn nói chắc chắn là lời thật lòng.
Không trộn lẫn chút dối trá nào cả!
“Tại sao anh ta lại đột nhiên chảy máu mũi? Nói cho tôi nghe một tình huống.”
Khi Tô Thanh Anh nhìn Ngụy Toàn thì ánh mắt chợt trở nên sắc bén, Ngụy Toàn nhất định phải giấu cô chuyện này.
“Mong cô Tô yên tâm về vấn đề này, bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho Tổng giám đốc và nói rằng là vấn đề do thuốc gây nên, các loại thuốc khác nhau sẽ có vấn đề bài xích khác nhau, cho nên mới có trường hợp Tổng giám đốc chảy máu mũi.”
Tô Thanh Anh nheo mắt lại nhìn Ngụy Toàn với ánh mắt tìm tòi, đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến chuyện như vậy, cũng không thể loại trừ không có khả năng này.
Sau khi hỏi xong câu này thì Tô Thanh Anh cũng không hỏi thêm gì nữa, đẩy cửa phòng bệnh ra và cẩn thận đi vào, phần lưng chắc chắn rất đau, ngoài việc đi ngủ có thể làm dịu cơn đau thì không còn cách nào khác.
Tô Thanh Anh từng bước tới gần, Ngụy Toàn đứng ở bên ngoài không đi vào, dù sao cũng không thể đi vào quấy rầy thời gian bên nhau của hai người họ.
Lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại.
Nguyễn Hạo Thần khi ngủ cũng cau mày, vết thương trên lưng của anh không chỉ nghiêm trọng mà còn rất đau.
Trên băng gạc cũng có máu đỏ sẫm rỉ ra, rốt cuộc anh đã chịu đựng như thế nào vậy?
Có một số vết thương không được băng bó và những vết thương lộ ra rất gớm ghiếc, có thể nói là máu thịt be bét.
Không khác gì nhiều so với những vết thương mà cô đã chịu trước đây, vết thương của Nguyễn Hạo Thần nghiêm trọng hơn so với của cô.
Tay nhẹ nhàng lướt qua lưng anh và không ngừng run rẩy, thậm chí dùng băng gạc băng bó cũng còn có thể thấm máu, vậy vết thương của anh…
Hốc mắt rất đỏ, nước mắt không kìm được rơi xuống, Nguyễn Hạo Thần nói những lời khó nghe đó chính là cố tình khiêu khích cô để cô đừng tới đây nữa, để không cho cô nhìn thấy những vết thương này.
Cũng có thể là sợ cô sẽ cảm thấy áy náy!
Nguyễn Hạo Thần cau mày, chậm rãi mở mắt ra, nhưng đầu của anh quay về phía ngoài cửa sổ nên không nhìn thấy người đến là ai, tưởng là Ngụy Toàn trở về.