Thư Khả Như sững sờ nhìn bà Huyễn. Đúng là nhẫn tâm thật đấy!
Cuối cùng cũng hiểu được vì sao quan hệ giữa Chu Ngọc và bà ta lại cứng nhắc như vậy rồi. Thử hỏi có một người mẹ như thế này, ai mà thích được chứ?
Chuyện chung thân đại sự của mình mà cũng không làm chủ được thì cuộc đời thực sự không còn ý nghĩa gì nữa.
Chu Ngọc nắm tay Thư Khả Như, mười ngón tay đan vào nhau, trong mắt là sự kiên định và cố chấp chưa bao giờ có. Từ lúc họ đi từ trong ra, suốt cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ buông tay của cô nhóc ngốc nghếch nữa.
Không ai có thể ngăn cản họ quyết định ở bên nhau.
“Mẹ tưởng rằng con thích những thứ đó sao?” Chu Ngọc không hề bị đe dọa. Nghĩ rằng anh cần Tập đoàn Tô Thị ư? Nghĩ quá lên rồi đấy!
Anh còn đang mong được rời khỏi Tập đoàn Tô Thị đây. Như vậy anh mới có thể dẫn theo cô vợ trẻ của mình đi hưởng tuần trăng mật, muốn đi đâu thì đi, trên người không có trách nhiệm nào ràng buộc cả, thích nhẹ nhõm bao nhiêu thì nhẹ nhõm bấy nhiêu.
“Con muốn ép chết mẹ bằng được đúng không?”
Hai mắt bà Huyễn đỏ lừ, hận không thể giết chết Thư Khả Như. Nếu như không phải tại cô ấy, con trai bà ta cũng sẽ không trở thành như thế này.
Đúng là hồng nhan họa thủy!
“Rốt cuộc là con ép mẹ hay là mẹ ép con?” Chu Ngọc phản bác lại.
Ngay khi Chu Ngọc vừa dứt lời, một chiếc xe chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh đường.
Hướng Tây Thần và vợ chồng họ Hướng cùng xuống xe, nhìn thấy tình huống như thế này thì rất khó hiểu. Thế này là thế nào?
Vợ chồng họ Hướng cũng vội vàng đi tới, Thư Phương Nhiên lo lắng nói: “Cục cưng, gọi điện cho con thì con không nghe máy, làm mẹ lo lắng mãi, còn tưởng rằng con xảy ra chuyện gì nữa. Kết quả là đi theo thằng ranh này tới Cục Dân chính. Ôi trời, đăng ký kết hôn xong luôn rồi!”
Thư Phương Nhiên đau lòng chứ. Bà còn chưa kịp nhốt con gái của bà lại, đã bị thằng ranh này lừa gạt mất rồi.
Sắc mặt của Hướng Tây Thần cũng không hề dễ nhìn. Em gái còn chưa tổ chức đám cưới, cứ thế là đăng ký kết hôn với Chu Ngọc. Đăng ký cái đếch gì!
Hơn nữa, theo như anh ta biết, mẹ của Chu Ngọc không hề ưa em gái của anh ta. Chuyện trong nhà còn chưa giải quyết xong đã lôi em gái anh ta đi đăng ký kết hôn rồi. Đúng là vô trách nhiệm.
Thư Khả Như cẩn thận cất giấy đăng ký kết hôn của bọn họ đi, kẻo lát nữa Hướng Tây Thần sẽ xé nát.
Dù sao thì sắc mặt của Hướng Tây Thần bây giờ cũng không tốt lắm, đã đen chẳng khác đáy nồi là mấy rồi.
Bà Huyễn chậm rãi lấy lại vẻ bình tĩnh, sao bà ta trông đôi vợ chồng này quen thế nhỉ?
Hình như đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng ấn tượng cụ thể thì lại không có.
Bọn họ có quan hệ gì với Thư Khả Như?
“Mẹ, con đã biết được trong lòng con Chu Ngọc quan trọng như thế nào rồi. Vả lại, con và anh ấy đã quen biết nhiều năm, cũng đã vượt qua bao nhiêu chuyện, bọn con kết hôn là điều đương nhiên mà.”
“Em cảm thấy hai đứa kết hôn là điều đương nhiên? Nếu như bắt buộc thì đã kết hôn từ nhiều năm trước rồi, cần gì phải đợi tới ngày hôm nay chứ?” Hướng Tây Thần trợn mắt lườm. Đồ ngốc này vội vã muốn lấy chồng vậy ư?
Cũng không biết hôm qua Chu Ngọc làm gì với nó, để đứa ngốc này đồng ý tới Cục Dân chính đăng ký kết hôn với anh ta ngay ngày hôm sau.
Hướng Quang đứng ra, tự mình giới thiệu với bà Huyễn: “Chào bà, tôi là Hướng Quang, chắc Chu Ngọc là con trai của bà nhỉ?”
Hướng Quang?
Lúc này, trong đầu bà Huyễn không ngừng nhớ lại. Bà ta cảm thấy cái tên Hướng Quang này rất quen thuộc, là một sự tồn tại nổi tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh.
"Ông có phải Hướng Quang, chủ tịch Tập đoàn Vạn Tư nổi tiếng ở nước ngoài không?"
"Không sai. Chính là tôi. Đ là con trai cả của tôi, Hướng Tây Thiên, còn người đăng ký kết hôn với con trai bà là con gái út của tôi, Thư Khả Như."
Nghe thấy thế, bà Huyễn và Hàn Thục Vân nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều xẹt qua một tia sửng sốt, Thư Khả Như không phải là một cô nhi sao?
Làm thế nào mà bỗng nhiên lại xuất hiện một người bố có địa vị khủng như vậy?
Thư Khả Như cũng hoàn toàn ngây người tại chỗ, bố mẹ ruột của cô có địa vị lớn như vậy sao?
Vậy Hướng Tây Thần chính là thái tử của Tập đoàn Vạn Tư ư?
Chẳng trách khi họ mới quen, Hướng Tây Thần nhìn có vẻ rất giàu có, còn nói nhà mình là gia đình bình thường, lừa đảo!
"Nghe nói bà Huyễn không bằng lòng với mối hôn sự này. Nếu vậy thì cứ để hai đứa trẻ vào trong ly dị thôi..."
Lời của Hướng Quang còn chưa nói xong, thì Chu Ngọc đã trực tiếp cắt ngang.
"Bác trai, cháu không thể ly dị với Khả Như. Suốt đời này cũng không thể ly dị. Trừ khi cháu chết!"
Thái độ cứng rắn của Chu Ngọc khiến cho Hướng Quang không thể không thầm thấy hài lòng. Thằng nhóc này không tồi, cũng có chính kiến và tự trọng của riêng mình.
Không giống như một số đàn ông, không dám phản kháng sự sắp đặt của dòng họ, thà rằng chia tay với người phụ nữ của mình để lấy một người phụ nữ bản thân không thích. Hướng Quang ông ghét nhất chính là loại đàn ông vô trách nhiệm như thế.
Chu Ngọc gắt gao nắm chặt tay Thư Khả Như, nhìn bà Huyễn đang im lặng, khóe môi nhếch lên có chút trào phúng.
Nịnh bợ đến mức này cũng đủ khiến người ta cảm thấy phát gớm, nhưng cho dù như thế thì người này vẫn là mẹ của mình.
"Ông Hướng, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện kĩ càng. Tôi muốn tìm hiểu rõ hơn việc liên quan đến Thư Khả Như."
"Có gì cần hiểu rõ hơn? Bà vừa chê bôi con gái tôi không có bối cảnh, không có thân phận, ức hiếp nó là một cô nhi kia mà? Bây giờ tôi nó cho bà biết, Khả Như là con gái cưng của chúng tôi, là thiên kim tiểu thư duy nhất của Tập đoàn Vạn Tư. Tuy anh trai nó là người thừa kế Tập đoàn, nhưng sau này nó cũng có mười lăm phần trăm cổ phần của Tập đoàn Vạn Tư. Tôi muốn xem ai khinh thường nó đấy."
Thư Phương Nhiên hiên ngang bảo vệ Thư Khả Như. Đây là sự bù đắp cho con gái, đồng thời cũng là thứ mà họ mắc nợ cô.
Mặc dù chút ít cổ phần này không đủ để bồi thường những năm qua cô chịu khổ sở, thế nhưng ngày tháng còn dài, họ sẽ nghĩ cách bù đắp dần cho cô.
Hàn Thục Vân đứng như trời trồng. Có biết mười lăm phần trăm cổ phần của Tập đoàn Vạn Tư nghĩa là gì không? Như thế đồng nghĩa với việc là cổ đông trong Tập đoàn Vạn Tư, có thể nhúng tay vào các dự án của Tập đoàn Vạn Tư, đương nhiên cô không cần làm việc thì mỗi năm cũng sẽ có hơn mấy triệu thu nhập.
Ngay cả ở nhà mình, cô ta cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy. Tất cả mọi người đều kháo nhau rằng Thư Khả Như chẳng qua chỉ là một cô nhi. Cô nhi cái ông nội nó chứ.
Thân phận, địa vị của người ta vô cùng ghê gớm!
Bà Huyễn tự biết đuối lý, cũng không nói năng gì.
Chuyện này xảy ra ngoài dự liệu của bà ta, từ trước đến giờ cũng không ngờ rằng Thư Khả Như lại có thân phận, địa vị khủng khiếp đến vậy.
"Chủ tịch Hướng, bà Hướng, nếu vậy thì chúng ta hãy tìm chỗ nào đó, ngồi xuống nói chuyện này cho đàng hoàng. Trước kia quả thật là tôi đã không đúng!"
Hàn Thục Vân nhìn sang bà Huyễn không thể tưởng tượng nổi, bàn tay đỡ bà ta từ từ buông ra.