Thư Khả Như không được phép động lòng với Chu Ngọc nữa. Sau mỗi lần rung động đều chỉ toàn nhận lại tổn thương. Nếu vậy, cô tình nguyện ngay từ đầu đừng xảy ra tình huống như thế.
Bóp chết mọi rung động từ trong trứng nước.
Cho dù cô hiểu rất rõ mình lại rung động vì anh nhưng cô không muốn tiếp tục phát triển sai lầm này.
Chu Ngọc không biết tại sao thái độ của Thư Khả Như với mình lại thay đổi bất ngờ như thế. Tuy cảm thấy rất buồn bực nhưng anh vẫn bằng lòng tôn trọng mỗi câu nói và mỗi quyết định của cô.
Anh nở một nụ cười xấu xa và ngả ngớn: “Muốn anh cút khỏi thế giới của em cũng được, nhưng anh có hàng loạt câu hỏi muốn nghe câu trả lời của em, mỗi khi anh lùi một bước thì em phải trả lời một câu, cho đến khi anh biến mất ở khúc ngoặt.
Em không thấy anh nữa thì chứng minh anh đã cút ra khỏi thế giới của em, thực sự biến mất khỏi thế giới của em, trong thế giới của em sẽ không còn hiện hữu hình bóng và tin tức về anh, em có muốn chơi như vậy không?”
Thư Khả Như im lặng trợn mắt một cái, vừa rồi cô nói nghiêm túc đến vậy mà người này cố tình muốn đùa giỡn với cô.
Đôi chân thon dài của Chu Ngọc lại lùi một bước, nụ cười trên mặt rực rỡ vô cùng, trong đôi mắt tô điểm muôn vàn vì sao, con ngươi chỉ toàn hình bóng của cô.
Trước kia Thư Khả Như đã từng đọc trong một quyển sách viết rằng, nếu có một người thích bạn một cách nghiêm túc, trong mắt anh ấy ngoài ánh sáng ra còn có hình bóng của bạn.
Thì ra những lời này là thật, cô nhìn thấy cả ánh sáng lẫn bóng hình của mình trong mắt anh.
“Nếu trò chơi này có thể làm anh hoàn toàn biến mất ra khỏi thế giới của tôi, tôi bằng lòng theo đến cùng.”
Chu Ngọc nghe vậy bèn gật đầu một cái, không nói gì thêm.
“Được, vậy anh sẽ bắt đầu hỏi, em phải trả lời vấn đề của anh một cách trung thực và không được trốn tránh, bằng không những câu hỏi mà em đã trả lời trước đó sẽ mất hiệu lực, một khi em nói dối hay không trả lời thì phải đến cục dân chính đăng ký kết hôn với anh!”
“Được, cứ dựa theo những gì anh nói, nếu tôi tránh né hay trả lời sai sự thật về câu hỏi của anh, tôi sẽ quay về nhà lấy hộ khẩu và đến cục dân chính với anh ngay lập tức.”
“Vào lúc học đại học, chúng ta đã chia tay thế nào?”
Thư Khả Như hơi sững sờ nhìn anh, tại sao lại hỏi vấn đề này?
Cô trả lời một cách chán ngắt: “Đương nhiên vấn đề do Tần Ngọc Linh, cô ta giả chết khiến anh hiểu lầm tôi, kế tiếp anh nhốt tôi suốt ba năm ròng, sau đó tôi đã thoát ra.”
Chu Ngọc nghe cô trả lời như thế, đôi chân dài bèn lùi về sau một bước, mỗi bước chân của anh đều kéo dài khoảng cách với cô hơn.
“Em đã làm gì vào ngày 26 tháng 8 năm 20xx?”
“Lúc đó tôi đang nấu canh cho anh ở ký túc xá, khi ấy tôi còn mua bữa sáng cho anh và đặt vào chỗ anh hay ngồi.” Thư Khả Như nói đến đây thì gương mặt trở nên chua xót, cô vất vả làm những việc đó lại bị Tần Ngọc Linh mạo danh thay thế, khỏi phải nói cô đã khó chịu biết bao.
“Em đã ở đâu vào ngày 22 tháng 8 năm 20xx?”
“Lúc đó anh đang chơi bóng trên sân, bóng dáng đẹp trai của anh đã khiến tôi mê muội hoàn toàn, khi ấy tôi đã chụp hình cho anh và cho cả chúng ta, cuối cùng còn mua cho anh một chai nước khoáng Di Bảo.
Đến tận giờ mà tôi vẫn còn nhớ khi đó cách anh cười với tôi không chỉ đẹp trai quyến rũ bình thường thôi đâu, nụ cười lúc ấy của anh là đại diện cho thanh xuân.”
Nghe cô nói thế, Chu Ngọc từ từ nở nụ cười khổ, thời gian đã qua lâu đến vậy mà cô vẫn nhớ rõ nụ cười rực rỡ dưới ánh nắng chiều của họ.
“Ngày 21 tháng 8 năm 20xx, chúng ta đã làm gì khi đi học?” Chu Ngọc hỏi tiếp.
“Lúc đó chúng ta cãi nhau rất dữ dội trong lớp, giáo viên phạt chúng ta ra ngoài đứng, khi đó tâm trạng của tôi rất tệ, anh ở cạnh cố tình làm mặt xấu để chọc tôi vui.”
Khi Tần Ngọc Linh chưa chen chân vào giữa họ, mỗi đoạn hồi ức điều tốt đẹp đến mức không gì sánh bằng.
Đáng tiếc bây giờ nhiều chuyện đã trở thành cảnh còn người mất!
…
Khi hỏi câu thứ hai mươi, khoảng cách giữa Chu Ngọc và Thư Khả Như đã rất xa, anh vẫn nở nụ cười như trước.
Kể từ lúc bắt đầu hỏi, nụ cười trên môi anh chưa từng biến mất.
“Lần đầu tiên chúng ta đến quán bar vào lúc nào?”
“Vào mùa đông năm ấy, hai chúng ta cảm thấy đi dạo trong trường quá chán, sau đó trốn người gác cổng và âm thầm chạy ra ngoài.”
Chu Ngọc tiếp tục lùi một bước.
“Em yêu anh từ lúc nào?”
“Khi bắt gặp nụ cười rực rỡ của anh, nụ cười của anh vẫn luôn là sự tồn tại mà tôi chẳng bao giờ cản được.”
Đôi mắt Chu Ngọc đỏ bừng, nhưng do ở quá xa nên Thư Khả Như không thấy, chẳng qua chỉ mơ hồ cảm giác ánh sáng trong mắt anh càng lấp lánh.
“Chúng ta quen nhau khi nào?”
“Tôi đã đến bắt chuyện với anh khi vừa mới khai giảng, ai ngờ anh cũng để ý đến tôi khiến tôi mừng như điên!”
Thư Khả Như nhớ lại lúc đó thì không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, vào buổi khai giảng ấy, tất cả học sinh nữ thấy Chu Ngọc đều lén chụp hình và bàn luận về anh, chỉ có mình cô dũng cảm tiến đến hỏi số điện thoại của anh.
Khi đó toàn bộ tầm mắt xung quanh đều nhìn cô, đó là lần đầu tiên cô cảm nhận cảm giác được trăm ngàn người chú ý.
Chu Ngọc cười mấy tiếng: “Lần đầu tiên anh gặp em thì anh đã rung động với em rồi, đó là ngày 29 tháng 6 năm 20xx.”
Thư Khả Như ngơ ngác vài giây, sau đó như muốn nói gì thì Chu Ngọc đã hỏi tiếp.
“Một tuần trước buổi khai giảng, em có biết một bạn nam tên là Chu Ngọc không?”
“Không biết!”
Thư Khả Như không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, ngu ngốc lắm biết không.
Chắc chắn họ không quen biết nhau trước khi bắt đầu học đại học.
Chu Ngọc lại lùi một bước, tiếp tục hỏi to: “Nếu một người em vô cùng hận đang đứng trước mặt em, em sẽ nói gì với người đó?”
Một, cút ngay, đồ ghê tởm!
Hai, hẹn gặp lại, nhìn thấy anh là phiền!
Ba, sau này không gặp lại!
Chu Ngọc đưa ra ba lựa chọn cho Thư Khả Như, cô cúi đầu tự hỏi, không biết tại sao cô cứ cảm thấy những câu hỏi của anh khá quen thuộc, chẳng qua cô không có nghĩ thêm
Cô ngẩng đầu lên và nói lớn: “Đương nhiên sau này không gặp lại…”
Nhìn cảnh tượng trống không trước mặt, tất cả tiếng nói của cô lập tức nghẹn lại trong cổ họng, tại sao anh lại biến mất đột ngột như vậy?
Cô vẫn chưa trả lời xong mà?
Đợi đã…!
Câu hỏi cuối cùng, sau này không bao giờ gặp lại ư?
Thư Khả Như đần ra tại chỗ, vậy lần này anh nghiêm túc đúng không?
Tại sao cô cảm thấy những câu hỏi đó quen thuộc như vậy, hơn nữa mỗi ngày mà anh nhắc đến khiến cô cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, không phải đó là những ngày cô đã ghi lại trên những tấm ảnh mà cô đã vứt bỏ trước đó hay sao!
Mỗi lần cô gặp Chu Ngọc hay đi chơi với anh thì cô đều chụp hình lại, sau đó ghi ngày tháng ở phía sau, có điều tại sao anh lại biết?