“Sau này, em định thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Tôi có gặp phải khó khăn gì đâu mà phải đưa ra lựa chọn?”
Nói năng rất lí lẽ, nhưng Chu Ngọc không có ý đó. Anh muốn hỏi liệu Thư Khả Như có rời khỏi thành phố Giang Thành hay không cơ.
Cả gia đình Hướng Tây Thần định cư ở Mỹ, Thư Khả Như lại là con gái của họ, chắc chắn họ sẽ yêu cầu Thư Khả Như cùng họ sang Mỹ định cư. Do đó, điều anh muốn hỏi là, liệu Thư Khả Như có đi khỏi thành phố Giang Thành hay không.
Thư Khả Như quen biết Hướng Tây Thần bên Mỹ, dĩ nhiên cũng biết thân phận và gia cảnh của anh. Khi đã nhận nhau thì hiển nhiên sẽ nghĩ tới vấn đề này.
Quả nhiên, Thư Khả Như rất nhanh trí hiểu ra Chu Ngọc hỏi lựa chọn của cô nghĩa là sao.
“Tôi nghĩ chúng tôi có thể nhận nhau, nhưng nếu bảo tôi về Mỹ thì chắc phải cân nhắc kĩ càng thêm một thời gian.”
Thật ra, cô đã từng nghĩ đến chuyện sang Mỹ. Ban đầu, vì Tô Thanh Anh nên cô mới về nước. Nếu không thì suốt cuộc đời cô cũng sẽ không đặt chân lên mảnh đất này nữa.
Thành phố Giang Thành là nơi tuyệt vời nhất trong trí nhớ của cô, nhưng kí ức tuyệt vời đã bị hủy hoại hoàn toàn, đồng nghĩa với việc thành phố không chỉ mang vẻ đẹp mà còn chất chứa cả nỗi đau thương.
“Sau khi Tô Thanh Anh hoàn thành xong nhiệm vụ, nếu cô ấy về Mỹ thì dĩ nhiên tôi cũng sẽ về. Ở thành phố này, ngoài anh ra tôi chẳng quen ai khác. Bạn bè tôi hầu như đều ở bên Mỹ cả.”
Thời gian sống ở Mỹ lâu như vậy, tất nhiên cô quen biết với toàn bạn bè nước ngoài. Chỉ có Tô Thanh Anh là ngoại lệ.
Tâm trạng của Chu Ngọc bỗng chốc trở nên rầu rĩ. Cô nhóc này không thể có chính kiến hơn được sao? Cứ nằng nặc thích chạy tới chạy lui theo Tô Thanh Anh mãi mà không mệt mỏi chút nào à?
“Em mà về Mỹ rồi thì anh phải làm thế nào? Chẳng lẽ em định bỏ anh chạy mất như thế à? Anh phải nói cho em biết luôn nhé, anh đã là vị hôn phu chuẩn chỉnh của em rồi, em có chạy đi thì cũng không được bỏ anh lại, biết chưa?”
Anh ấy bị sốt hay sao mà nói nhăng nói cuội thế?
Chu Ngọc thành vị hôn phu chuẩn chỉnh của cô từ bao giờ vậy? Cô hoàn toàn không hay biết gì về việc này. Cô tự chạy một mình thì sao nào?
“Chu Ngọc, không phải anh bị bệnh đấy chứ?”
“Anh mắc bệnh thì em có thuốc mà.” Chu Ngọc phản bác lại.
Cô không mảy may cảm động trước những lời anh nói sao?
Khi nào thì cô mới có thể hiểu cho tình cảm của anh?
“Đồ điên!”
Thư Khả Như ung dung buông lời mắng. Có lẽ đầu óc Chu Ngọc hơi có vấn đề thật. Khi nào rảnh rỗi bảo anh ấy đến bệnh viện, khám thử khoa não xem thế nào.
Chu Ngọc dừng bước lại, hai tay giữ chặt vai cô, xoay người cô lại đối mặt với anh.
Thư Khả Như nhìn anh rất kỳ quặc, gã này lại muốn làm gì nữa đây?
Vẻ mặt Chu Ngọc cực kì nghiêm túc, ngay đến con ngươi cũng trở nên sâu hơn.
“Thư Khả Như, anh yêu em.”
Lúc nghe thấy câu này, Thư Khả Như ngẩn người nhìn anh. Không phải Chu Ngọc chưa từng nói câu này trước đây, nhưng lần này khi anh nói ra, trái tim cô có một cảm giác kì lạ.
Còn cụ thể là cảm giác gì thì cô không tài nào diễn tả được. Như thể có thứ gì đó lẳng lặng, lén lút lướt qua trái tim cô.
Ánh mắt hơi lóe sáng, hoảng hốt nhìn sang chỗ khác, Thư Khả Như cũng cảm thấy mình bị bệnh, sao đang yên đang lành lại bỗng dưng căng thẳng, tim còn đập nhanh hơn thế này.
Giống như có một con nai con đang chạy loạn xạ trong trái tim. Đâu phải Thư Khả Như chưa từng thích ai, nên cô quá hiểu cảm giác hiện giờ.
Thư Khả Như nghĩ mãi không ra, phải chăng kiếp trước cô đã làm việc gì có lỗi với Chu Ngọc, nên kiếp này cô mới rung động trước Chu Ngọc hết lần này đến lần khác?
Đây không phải lần đầu tiên Chu Ngọc nói ba từ này nữa. Trước đó, phát hiện ra chuyện của Tần Ngọc Linh cùng hết thảy sự thật, Chu Ngọc đã chạy đến Tập đoàn DN tìm cô, còn làm cả một bài tỏ tình lâm li bi đát để bày tỏ thái độ nhận lỗi thành khẩn của anh.
Khi ấy, cô cảm thấy chẳng hề mảy may rung động. Thậm chí còn cảm thấy có phần mỉa mai.
Nên khi Chu Ngọc nói lời yêu mình, cô thật sự không hề có cảm giác, mảy may cảm giác ở đầu móng tay cũng không có.
Ấy thế mà lần này, cô lại bắt đầu có cảm giác hơi bồi hồi, nhịp tim còn không ngừng tăng nhanh.
Trái tim cô lại bắt đầu rung động.
Vì những chuyện đã xảy ra với cô trong thời gian trước đó ư? Khi cô bị Tần Ngọc Linh bắt cóc lên đảo hoang, có hai ngày trời mưa gió bão bùng, đi biển trong thời tiết đó vô cùng nguy hiểm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng
2. Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Giang Nam Hận
=====================================
Nhưng gã Chu Ngọc này lại bất chấp tất cả, một thân một mình mạo hiểm lao tới, Nói không cảm động là dối trá.
Một người đàn ông vì mình mà không màng đến cả mạng sống của bản thân như vậy, nếu không phải vì yêu cô thì còn có thể có mục đích gì khác được nữa?
Thấy cô thất thần, Chu Ngọc không biết là đang nghĩ ngợi gì mà gương mặt tuấn tú lập tức trở nên bí xị, dáng vẻ đến là hờn tủi.
“Sao em ngây ra thế? Trả lời câu hỏi của anh đi chứ. Anh đã nói ba tiếng đó với em đàng hoàng nghiêm túc như thế, em không có lấy một cảm nhận nào muốn bày tỏ à?”
Thư Khả Như giãy giụa mất một lúc mới thoát được hai bàn tay của anh.
Cô không khỏi nguýt mắt, nói: “Tôi có cảm nhận gì được đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chắc anh cũng đã nói ba tiếng này với Tần Ngọc Linh. Đáng lẽ ba tiếng này phải là từ ngữ lãng mạn nhất trên đời, nhưng từ miệng anh thốt ra thì thấy hơi gớm ghiếc.”
Chu Ngọc: …
Bất lực ôm trán, tại sao sự việc lại không giống như anh tưởng tượng?
“Anh yêu Thư Khả Như!”
“Chu Ngọc, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Anh có biết anh cứ đeo bám thế này làm tôi bực lắm không? Nói thẳng ra là nhìn thấy anh tôi đã thấy bực rồi.
“Nếu không tại anh thì tôi cũng không ra nông nỗi như thế này. Lần nào Tần Ngọc Linh bắt cóc tôi cũng là vì anh. Mọi sai lầm tôi mắc phải cũng là vì anh. Có phải kiếp trước tôi làm gì có lỗi với anh nên kiếp này anh mới trừng phạt tôi liên tục như thế không?”
Gương mặt tươi cười của Chu Ngọc dần dần cứng ngắc. Đang yên đang lành tại sao lại nổi nóng?
Lẽ nào là vì anh thật sự quá phiền phức hay sao?
Hay cánh tay bất lực buông thõng xuống, gương mặt tuấn tú nhuốm vẻ ỉu xìu.
“Em ghét anh thật đấy à?”
Thư Khả Như ra sức gật đầu, đáp: “Đúng thế. Tôi ghét anh quá thể quá đáng. Lần nào nhìn thấy anh, tâm trạng của tôi cũng trở nên cực kì bực bội. Nên tôi thật sự rất ghét khi anh xuất hiện trước mặt tôi.”
“Thế anh phải làm gì thì em mới không ghét?”
“Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.”
Lúc nghe thấy câu nói này, Chu Ngọc thình lình ngước mắt lên, đôi con ngươi co cụm lại thấy rõ.
Anh lùi lại phía sau một bước: “Em nói câu này nghiêm túc đấy à?”