“Chúng ta đúng là người một nhà có khác. Dù thất lạc bao năm, thì vẫn có mối liên hệ ăn ý với nhau trên một phương diện nào đó.” Bố Hướng cười bảo: “Chào con, bố là Hướng Quang, là bố của con đây.”
“Chú…” Thư Khả Như vẫn chưa kịp gọi xong đã nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, cũng ý thức được cách xưng hô của mình chưa chuẩn bèn vội vàng sửa lại.
“Bố, mẹ.” Lần đầu tiên gọi ra hai tiếng này trong tình huống có người thật, cảm giác đó vô cùng kì diệu.
“Ơi, ơi, ơi. Con ngoan.”
Thư Phương Nhiên không kìm được ôm cô ấy vào lòng. Giọng nói này ngọt ngào hệt như hồi cô ấy còn nhỏ, đã bao nhiêu năm rồi không được nghe thấy.
“Con ơi, con có biết không. Bao năm qua, bố mẹ và anh trai con vẫn tìm con mãi. Nhưng trong thời gian đó, lúc nào cũng có người giả mạo.
Mẹ với bố con đã sắp sửa tuyệt vọng đến nơi rồi thì người ta nói với bố mẹ rằng, có khi con đã không còn trên đời này nữa từ lâu. Lúc bị lạc mất bố mẹ, con còn quá bé như thế, cũng chỉ mới ba, bốn tuổi, nếu chẳng may gặp phải người xấu thì ắt là…”
Thư Phương Nhiên không nói tiếp những lời phía sau.
Nước mắt của bà đã tuôi rơi, lóng lánh như giọt nước, rất đẹp.
Mẹ của cô ấy chắc chắn phải là một thiên sứ.
Cô ấy vỗ nhẹ lên lưng bà để bày tỏ niềm an ủi.
Thư Khả Như không biết phải nói gì để an ủi bà, nên đành dùng hành động này.
Hướng Quang nhìn vợ mình mà xót thương. Lúc khóc, vợ ông rất đẹp, nhưng ông chưa bao giờ nỡ để cho vợ mình phải rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt của bà là vô giá, nên không thể rơi dễ dàng.
Khóe môi Hướng Tây Thần giật khẽ. Nếu không quá hiểu tính cách mẹ mình, suýt nữa anh ta đã tin những giọt của bà là thật.
“Bố, nhìn mẹ khóc sướt mướt thế kia, bố không định dỗ à?”
“Cái thằng cà chớn này, im ngay cho bố. Sao chỗ nào con cũng xía vào thế hả?” Hướng Quang nhìn Hướng Tây Thần với vẻ chán ghét, con trai tôi không có cái kiểu trơ trẽn như thế này.
Hướng Tây Thần thấy cực kì khó hiểu. Trước đây, có lần anh ta trêu mẹ tức phát khóc. Anh ta không bao giờ quên được buổi hoàng hôn hôm ấy, bố cầm gậy đuổi đánh mình, đánh anh ta cả tiếng đồng hồ, đến nỗi mông nở hoa toe toét.
Lúc nhìn thấy những vết thương ấy, nước mắt mẹ lại không kìm được tuôi rơi, nói gì mà tất cả là lỗi của bà. Không nằm ngoài dự đoán, anh ta lại được một trận đòn nữa.
Từ sau lần đó, anh ta không bao giờ dám làm mẹ khóc nữa. Bất cứ chuyện gì cũng đều nghe theo bà, bà nói gì cũng đúng.
Thấy vẻ căng thẳng trên gương mặt Thư Khả Như, Thư Phương Nhiên vội vàng ngừng khóc, nhận lấy chiếc khăn tay Hướng Quang đưa tới, lau nước mắt rất tao nhã.
“Hôm nay là một ngày đẹp. Chúng ta không nên khóc. Nào, nào, nào, chúng ta ăn thôi. Khả Như, con thích ăn món gì cứ gọi đi. Lát nữa sau bữa tối, chúng ta sẽ đi dạo phố. Khả Như thích gì là chúng ta mua hết.”
Thư Khả Như mỉm cười gật đầu, nhưng trong thâm tâm cô ấy lại cảm thấy bối rối.
Chu Ngọc ngồi bên cạnh có thể nói là vui như Tết. Hình thức này có được tính là đã ra mắt bố mẹ không?
Một bữa cơm có nước mắt và cả nụ cười.
Thư Phương nhiên luôn miệng kể những chuyện về Thư Khả Như hồi còn nhỏ. Hào quang của tình mẫu tử tỏa ra từ bà rất mạnh mẽ.
Nhưng suốt buổi, Thư Khả không nói lời nào. Cô ấy cũng chẳng còn mấy ký ức về những điều mà bà kể lại, mọi thứ đều rất mơ hồ.
Trong khi mọi nỗi khổ mà cô ấy từng phải chịu lại in hằn trong tâm trí, thành dấu vết khó phai trong đáy lòng, nên những ký ức thuở nhỏ từ lâu đã không còn hạnh phúc mà toàn những đắng cay của cuộc sống.
Nỗi mong ngóng ban đầu dần phai nhạt. Đây là một quá trình gian nan, nên dẫu mẹ ruột của mình ngồi kế bên kể lại những câu chuyện hạnh phúc của cô ấy hồi nhỏ, cô ấy vẫn không vui nổi.
Nụ cười nở trên gương mặt chẳng qua chỉ để góp vui lấy lệ. Cô ấy đã là một người trưởng thành, khả năng chịu đựng sẽ không giống như một đứa trẻ nữa.
Trước khi họ đến, quả thực lòng Thư Khả Như thấy lo lắng. thấp thỏm, nhưng giờ đây sau khi họ xuất hiện, nỗi lo lắng, thấp thỏm ấy đã dần dần nguôi ngoai. Vì cô ấy nhận ra mình vẫn chưa có tình cảm với họ. Vậy nên không cần thiết phải lo lắng, thấp thỏm nữa. Trái lại, cô ấy thấy gượng gạo nhiều hơn.
Nhìn điệu bộ lơ đễnh của cô, Chu Ngọc không khỏi lấy làm lạ. Sau bao năm cuối cùng đã gặp lại được bố mẹ ruột của mình. Tại sao cô ấy không hạnh phúc chút nào?
Nụ cười của cô ấy rất miễn cưỡng. Nếu như cô ấy thật sự vui vẻ, chắc chắn điệu bộ sẽ không thế này. Anh ta từng chứng kiến dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy thời đại học, nụ cười rạng ngời đó còn rực rỡ hơn cả ánh nắng.
Thời gian Hướng Tây Thần và Thư Khả Như quen biết nhau cũng đã lâu, ấy thế mà anh ta lại không nhận ra là Thư Khả Như không hề vui vẻ.
Họ chỉ nghĩ cho cảm xúc của mình mà bỏ qua cảm xúc của Thư Khả Như, cho rằng khi gặp nhau, Thư Khả Như cũng vui sướng như họ. Thật ra là không.
Giờ đây, anh ta nhớ lại một câu Thư Khả Như từng nói với mình: “Con người ta ngóng đợi quá lâu sẽ dần dần bình tĩnh lại. Đến một ngày nào đó, người hay sự việc mà mình mong ngóng xuất hiện ở trước mặt, trong tim sẽ không phải niềm hân hoan, cũng không thấy vui mừng, hớn hở nữa. Vì từ lâu, trái tim đã không còn cảm giác của lúc ban đầu.”
“Thưa cô chú, cháu nói riêng với Khả Như mấy câu, được không ạ?”
Nghe thấy vậy, ba người nhìn nhau. Thư Phương Nhiên gật đầu đồng ý.
Hướng Tây Thần cảm thấy có gì đó là lạ, Chu Ngọc muốn nói gì với Thư Khả Như?
Ra đến ngoài, Thư Khả Như thở phào một hơi. Bầu không khí bên ngoài có vẻ trong lành hơn, toàn thân cũng thấy thư thái hơn.
Chu Ngọc liếc nhìn cô, hỏi: “Em gặp bố mẹ ruột của em thì đáng lẽ em phải vui mới đúng chứ? Tại sao vừa rồi cười gượng gạo thế? Hay là thật ra em không có quan hệ gì với họ?”
Thư Khả Như cúi đầu im lặng, không ngờ cuối cùng người hiểu cô nhất lại là Chu Ngọc. Thực sự nằm ngoài dự tính của cô.
Cô những tưởng Chu Ngọc đã dồn toàn bộ sự chú ý vào Tần Ngọc Linh và rồi hoàn toàn không đếm xỉa đến cô.
“Anh không lấy làm lạ khi em có thái độ và phản ứng như vậy. Họ không hề xuất hiện vào lúc em mong chờ nhất, khát khao nhất. Thay vào đó, hiện tại em không cần những thứ ấy nữa họ lại xuất hiện trước mặt em. Điều này khiến em không quen, thậm chí còn thấy ghét. Anh nói đúng chứ?”
Thư Khả Như gật đầu. Chu Ngọc nói không hề sai.
Cô đã qua cái tuổi cần được quan tâm và yêu thương. Cô quay sang nhìn anh: “Mà sao anh hiểu tôi thế nhỉ?”
Chu Ngọc nhún vai, cười đáp: “Chúng ta sắp lên Cục Dân chính đăng ký kết hôn đến nơi rồi, không hiểu em thì ai hiểu em? Em còn mong ước cao xa là Hướng Tây Thần sẽ hiểu em chắc? Không có chuyện đó đâu.”
Thành thật mà nói, hình như Hướng Tây Thần cũng khá là hiểu cô đấy chứ?
Chẳng qua anh ta không thể hiện ra mà thôi.