“Nguyễn Hạo Thần, anh đang đuổi tôi đấy à… Sao mũi của anh lại chảy máu?”
Tô Thanh Anh ngạc nhiên, lập tức đứng dậy lấy giấy. Rốt cuộc sức khỏe của Nguyễn Hạo Thần có vấn đề gì thế? Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại chảy máu?
“Nguyễn Hạo Thần, anh không sao chứ? Đang êm đẹp sao tự dưng lại chảy máu? Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ, anh ngoan ngoãn nằm yên trên giường, đừng cử động lung tung!”
Không chờ anh nói thêm gì nữa, Tô Thanh Anh đã hốt hoảng đi ra ngoài. Cô cũng không biết chuyện này là sao. Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần mắc phải bệnh gì? Sao vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi?
Anh vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, dĩ nhiên là không thể có tình trạng nóng trong người. Cho dù có dị ứng với thuốc thì cũng không đời nào xuất hiện tình trạng chảy máu mũi được.
Ngụy Toàn thấy cô vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bước tới hỏi: “Cô Tô sao vậy? Có phải sức khoẻ của Tổng giám đốc lại xuất hiện vấn đề gì không?”
“Đúng, đúng, đúng. Anh mau gọi bác sĩ tới đây. Không biết tại sao Nguyễn Hạo Thần đang yên lành thì đột nhiên chảy máu mũi. Còn chảy rất nhiều. Ngụy Toàn, anh nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”
Ngụy Toàn ngỡ ngàng vài giây, sau đó nhanh chóng hoàn hồn. Tổng giám đốc lại chảy máu mũi ư? Sức khỏe đã ra nông nỗi này mà còn chảy máu mũi? Trùng hợp bị cô Tô bắt gặp?
Anh ta an ủi Tô Thanh Anh: “Cô Tô, mong cô đừng lo lắng. Bây giờ tôi đi gọi bác sĩ qua khám. Đây không phải lần đầu tiên Tổng giám đốc chảy máu mũi, lúc trước chảy máu mũi là do ăn đồ quá bổ, cho nên mới gây nên tình trạng này.”
Tô Thanh Anh có vẻ cạn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Tình hình bây giờ có thể giống như lúc trước sao? Nguyễn Hạo Thần đã hôn mê tám ngày. Trong mấy ngày này đều dựa vào dung dịch dinh dưỡng được truyền, bác sĩ dùng thuốc cũng hoàn toàn chính xác, không thể xuất hiện tình huống này được.
Trừ khi vấn đề ở chính anh. Hiện tại, điều mà Tô Thanh Anh nghĩ tới chỉ có khả năng này. E là vết thương của Nguyễn Hạo Thần không đơn giản chỉ là vết thương bên ngoài.
“Vậy anh mau chóng gọi bác sĩ tới khám đi, tôi vào trong xem anh ấy trước.”
Ngụy Toàn gật đầu, lập tức đi gọi bác sĩ.
Sau khi Tô Thanh Anh trở về phòng bệnh, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần cầm khăn giấy chậm rãi lau mũi. Nhưng vì anh bị thương, động tác cứng ngắc, trông có vẻ mất tự nhiên.
Cô nghiêm túc đi tới, từ trên cao nhìn xuống: “Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc tình hình sức khoẻ của anh là sao vậy? Sao tự dưng lại chảy máu mũi? Anh vừa bị thương bên ngoài, vừa bị thương cả bên trong nữa, đúng không?”
Vết thương bên ngoài từ từ lành lại là được, nhưng tổn thương bên trong liên quan tới lục phủ ngũ tạng, muốn chữa trị cũng phải tốn thời gian.
Nguyễn Hạo Thần nở nụ cười bất đắc dĩ, cho dù bây giờ sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai vốn có của anh.
Hình như anh gầy hơn lúc trước rất nhiều, bây giờ gò má đã hóp lại rõ rệt hơn.
“Anh biết rõ sức khỏe của mình, em không cần phải lo lắng như thế. Hơn nữa, em lấy thân phận gì mà quan tâm anh? Nếu nói là bạn anh, vậy thì không cần đâu. Bạn bè thì anh không hề thiếu.” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nói ra những lời này.
“Nguyễn Hạo Thần, anh nói vậy là có ý gì?”
Tô Thanh Anh thật sự không hiểu người đàn ông này. Sức khỏe của anh đã đến mức này rồi, rốt cuộc trong lòng còn nghĩ gì vậy chứ?
“Chính là ý mà em hiểu đó. Nếu em không thể trở về bên cạnh anh thì em hãy tránh xa anh một chút. Anh ghét nhìn thấy biểu hiện giả dối như thế, vừa nhìn em là anh sẽ cho rằng em luôn ở bên cạnh anh không xa rời. Thực tế thì khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa rồi.”
Tô Thanh Anh nhìn sang nơi khác, đè nén lửa giận trong lòng.
“Anh thật sự mong tôi tránh xa anh một chút, đúng không? Hiểu lầm giữa chúng ta đã được xóa bỏ, bây giờ vẫn có thể làm bạn. Tôi tha thứ cho anh, tôi không hận anh nữa…”
“Nhưng người thật sự từng yêu không bao giờ có thể trở thành bạn. Cho nên Tô Thanh Anh ạ, em từng thật lòng yêu anh sao?”
Nguyễn Hạo Thần quát lên khản giọng, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu. Họ mãi mãi không thể trở thành bạn bè. Hai bên mắc nợ nhau quá nhiều, cả đời này cũng không thể tồn tại tình bạn được nữa.
Hoặc là yêu, hoặc là hận, chỉ có hai mối quan hệ này, những thứ khác đều không có.
Tô Thanh Anh ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà. Trong mắt cô đang ngấn lệ, để ngăn không cho nước mắt rơi xuống nên chỉ có thể dùng cách này.
Cũng chỉ có như vậy mới có thể ép ngược nước mắt trở lại. Rõ ràng đã hết yêu nhưng tại sao tới giờ vẫn cảm thấy đau lòng?
“Nguyễn Hạo Thần, lúc anh nói câu này, anh đã hỏi trái tim mình chưa? Anh thật sự cảm nhận được tình yêu của tôi sao? Cuộc hôn nhân ba năm của chúng ta tính là gì đây?”
Nguyễn Hạo Thần quay đầu không nhìn cô, thấy gương mặt của cô là anh không cách nào thốt ra được những lời nói tàn nhẫn.
Ngay từ đầu anh kêu cô trở về bên cạnh mình đã là lời nói và quyết định vô cùng sai lầm, nên bây giờ anh đành dùng cách này để bù đắp.
Tốt nhất là cô nên rời đi, tốt nhất là tiếp tục hận anh. Chỉ có như vậy, đến lúc anh rời khỏi thế giới này, cô mới không đau lòng.
Nguyễn Hạo Thần sợ nhất là cô rơi nước mắt. Một giọt nước mắt của cô khiến trái tim anh hoàn toàn mất kiểm soát mà trở nên mềm nhũn. Anh đã phát hiện tình cảm này từ tám năm trước, cho nên anh mới luôn thấy phiền khi cô khóc.
“Vết thương của em vẫn chưa khỏi, mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi. Sức khỏe của anh thật sự không có gì đáng ngại, chỉ là vết thương bên ngoài hơi nghiêm trọng mà thôi, hoàn toàn không bị tổn thương bên trong.” Nguyễn Hạo Thần khẽ cau mày.
“Hiểu lầm giữa chúng ta đã được xóa bỏ, nhưng chúng ta vẫn không thể làm bạn. Không trở thành người yêu thì là người xa lạ. Anh nghĩ chắc em nghiêng về ý sau hơn.”
Tô Thanh Anh gật đầu lia lịa. Vậy ra cách anh đang làm chính là vạch rõ ranh giới với cô?
Vậy thì cái gọi là theo đuổi kia tính là gì đây?
“Tô Thanh Anh, em tiếp tục hận anh đi, cũng đừng gặp lại anh nữa, vì em không có bất kỳ thân phận hay tư cách gì cả. Nếu em thật sự thích Tôn Tử Phàm, vậy thì hãy cuowsi anh ta đi.
Em hãy quên những ngày tháng và cuộc sống trước đây. Cứ coi như anh đã chết, coi như trước giờ anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em.”
Mấy câu này nói ra thật đơn giản. Có một số chuyện hay một số người muốn quên nhưng hoàn toàn không quên được.
Tô Thanh Anh cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, đương nhiên không phải vì vết thương bị nứt ra mà là trái tim đau đớn.
Giây phút biết anh tỉnh lại, cô bỗng dưng cảm thấy cả thế giới đều bừng sáng, vội vàng qua xem tình hình của anh. Bây giờ anh lại nói ra những câu vô tình thế này.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi chợt nhận ra anh vốn chẳng khác gì với năm năm trước, vẫn rất tàn nhẫn vô tình. Con người anh không xứng đáng có được tình yêu, nên cô độc tới già.”
Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc đứng ngoài cửa, nghe tiếng cãi nhau từ bên trong vọng ra, cả hai tròn mắt nhìn nhau.
Ngụy Toàn cũng dẫn theo bác sĩ đứng chờ bên cạnh, trong thâm tâm thật ra cũng bất đắc dĩ. Bệnh tình của Tổng giám đốc chỉ có anh ta và bác sĩ biết, những người khác không ai biết cả.
Những gì Tổng giám đốc vừa nói khi nãy cũng đều là vì muốn tốt cho cô Tô. Xưa nay không ai biết trước được tương lai, đột nhiên một giây sau rời khỏi nhân gian thì sao?
Mấy chuyện này đều không đoán trước được.