“Nếu cháu phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, nhất định sẽ thông báo cho chú Huy ngay lập tức. Lúc trước, qua lời kể của Nguyễn Hạo Thần, cháu được biết, nghiên cứu sinh vật vô cùng quan trọng đối với Tập đoàn Nguyễn Thị. Một khi xảy ra vấn đề, hai bên đều sẽ bị liên lụy.”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng một lúc: “Dạo này chú nghe nói biểu hiện của cháu ở thành phố Giang Thành không tốt lắm, hơn nữa còn qua lại thân thiết với Nguyễn Hạo Thần. Cháu nói chú nghe xem, chuyện này là sao đây?
Hơn một tuần trước, một người phụ nữ tên Lâm Tiêu bắt Tiểu Bảo đi, còn gạt tất cả các cháu, xém chút để nhiều người như vậy chết chung với cô ta. Cháu còn hôn mê mất hơn một tuần, biểu hiện của cháu lần này đúng là rất kém.
Lúc ở Mỹ, sức khỏe của cháu không bao giờ xảy ra vấn đề, cũng không cần lo lắng về sự an toàn của Tiểu Bảo. Nhưng về nước, cháu lại thường xuyên bị ốm, ngay cả Tiểu Bảo cũng thế.
Một người phụ nữ đã mất đi đôi chân cũng có thể gây ra mối đe dọa với cháu. Nghĩ thôi cũng biết bây giờ cháu đã yếu đến mức nào!”
Tô Thanh Anh khẽ mấp máy miệng, cô cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy. Chú Huy hoàn toàn không rõ tình hình khi ấy. Nếu hai bọn chúng không bắt Tiểu Bảo đi, họ cũng không đến mức bị động đến thế.
Nhưng nói tóm lại, năng lực của cô đúng là có phần giảm sút. Nhất là sau khi về nước, mức độ tụt giảm vô cùng rõ rệt.
“Xin lỗi, chú Huy. Lần này chúng cháu thật sự là bất đắc dĩ. Khi đó, Lâm Tiêu đã chôn một quả bom gần đấy, cô ta còn lấy Tiểu Bảo trong tay ra uy hiếp. Cho nên cháu bắt buộc phải thỏa hiệp một số chuyện với cô ta.”
“Đủ rồi. Chú không muốn nghe mấy lời giải thích này của cháu. Kẻ yếu là kẻ yếu, giải thích chỉ là lý do để thuyết phục rằng bản thân cháu hèn yếu. Tốt nhất hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ chú đã giao cho cháu. Không thể kéo dài thêm nữa.”
“Cháu biết rồi, chú Huy. Cháu nhất định sẽ mau chóng hoàn thành chuyện này.”
Tô Thanh Anh vừa dứt lời, trong điện thoại đã truyền đến tín hiệu báo bận.
Cánh tay buông xuôi, trong lòng thở dài bất lực. Bây giờ, Lâm Tiêu đã không còn, chứng tỏ họ đã an toàn. Mối họa ngầm đã biến mất, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào nhiệm vụ.
Nhưng mong rằng sau khi biết, Nguyễn Hạo Thần sẽ không trách cô. Mà cô cũng không quan tâm anh có trách mình hay không.
Cô lập tức quay trở lại phòng bệnh. Ở một góc cách phòng bệnh không xa, Ngụy Toàn tựa người vào tường, quả nhiên phía sau cô Tô còn có người khác. Cho nên chuyện có người âm thầm thu mua cổ phần của Tập đoàn Nguyễn Thị là kiệt tác của cô Tô?
Người đó sẽ là ai đây?
Hơn nữa, nghe giọng điệu lúc nãy của cô Tô, người trong điện thoại khá quan tâm tới hai mẹ con họ. Người trong điện thoại đó còn biết hết mọi chuyện xảy ra ở thành phố Giang Thành, xem ra thân phận không hề đơn giản.
“Là ai gọi cho em mà nghe lâu thế?” Nguyễn Hạo Thần không khỏi tò mò. Dù là ai gọi cho cô thì thời gian gọi điện cũng sẽ không quá ba phút. Lần này, cô ra ngoài lại mất những mười phút.
Đối với cô mà nói, người gọi cho cô kia phải quan trọng cỡ nào thì cô mới nghe máy lâu như thế.
“Là một người bạn mà thôi, chắc anh không quen đâu.”
Nguyễn Hạo Thần có vẻ đăm chiêu gật đầu. Anh quen biết nhiều như vậy, nếu cô chịu nói ra tên của người kia, chưa biết chừng anh cũng quen.
Tô Thanh Anh ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại thất thần, cũng không biết rốt cuộc trong lòng đang nghĩ gì. Có lẽ là cuộc gọi của chú Huy khiến lòng cô rối bời.
Đột nhiên trên tay truyền đến hơi ấm, cô cụp mắt nhìn sang. Bàn tay to lớn của Nguyễn Hạo Thần đang phủ lên bàn tay cô, Tô Thanh Anh ngẩng đầu, nhìn anh khó hiểu.
“Nếu em gặp phải bất kỳ khó khăn gì có thể nói với anh, nhất định không được giữ khư khư trong lòng tự mình mình gánh vác. Thanh Anh, trở về bên cạnh anh, có được không? Anh sẽ cố gắng cho em và con một gia đình hoàn chỉnh.”
Nguyễn Hạo Thần biết cách làm này rất ích kỷ, nhưng anh thật sự muốn ích kỷ một lần. Anh không biết bản thân còn bao nhiêu thời gian, dù sao sức khỏe cũng khá nghiêm trọng.
Cho nên, anh mong cô có thể đi cùng mình nốt quãng đường còn lại.
Tô Thanh Anh chẳng thèm nghĩ ngợi từ chối thẳng thừng, nói với anh bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Trở lại làm bạn với anh thì được. Nhưng nếu phải làm vợ anh, tôi không thể đồng ý, cũng không đời nào đồng ý.
Chắc anh cũng biết rõ, đàn ông tốt trên đời này rất nhiều, không thiếu người như Nguyễn Hạo Thần anh. Bất kỳ ai ở cạnh tôi đều tốt hơn anh rất nhiều lần, cho nên làm sao tôi có thể quay lại bên anh được? Tốt hơn hết, anh hãy dưỡng thương cho tử tế, đừng lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ lung tung này.”
Nguyễn Hạo Thần hơi không hiểu, anh nghĩ đến mấy chuyện này thì có gì sai trái chứ? Theo đuổi bà xã của mình cũng là chuyện lung tung ư? Rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ gì thế?
Anh lập tức lên tiếng phản bác: “Theo đuổi bà xã là quá trình lãng mạn nhất đời người, sao có thể nói là chuyện lung tung được? Năm năm này, IQ của em cao lên là thế, nhưng sao EQ của em lại thấp như vậy cơ chứ?”
Tô Thanh Anh: …
Cô không nghĩ EQ của mình rất thấp, cô đã từ chối rõ ràng mà.
“Lẽ nào tôi từ chối thì EQ của tôi thấp ư? Có phải bị bom nổ hỏng não nên mới có suy nghĩ như vậy không?”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, có lẽ anh đã chịu ảnh hưởng của quả bom thật, cho nên mới nói ra những lời lộn xộn như thế, mới khiến anh trở nên ích kỷ như thế.
Giả sử, anh thật sự rời khỏi thế giới này thì rốt cuộc người đau lòng vẫn là hai mẹ con họ. Kết quả cuối cùng là như vậy, ngay từ đầu đã không nên qua lại thì hơn.
Một mình ngắm nhìn sự khép lại của thế giới phồn hoa, không buồn không vui.
“Những gì em nói đều đúng. Có lẽ đầu óc anh đã bị bom nổ hỏng thật rồi, nên mới nói ra những lời nhảm nhí đó. Những câu anh nói lúc nãy, em nghe là được, không cần xem là thật.
Giờ không còn sớm nữa, em nên về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi đi. Sau sáu giờ, chắc sẽ có bác sĩ qua đây kiểm tra vết thương giúp anh lần nữa.”
Thái độ của người đàn ông thay đổi cũng nhanh quá thể quá đáng. Còn thẳng thắn thừa nhận đầu óc mình bị hỏng cơ đấy. Cũng không biết có bị chập dây thần kinh nào hay không.
“Tôi nên ở đây chờ Ngụy Toàn quay lại thì hơn. Một mình anh nằm liệt trên giường không nhúc nhích được, nếu tôi đi thì đúng là không còn ai hết, tôi không yên tâm.”
Bây giờ, trái tim Nguyễn Hạo Thần vô cùng dằn vặt, cơn đau bên trong lại lan ra, xộc thẳng lên não anh.
Anh cảm thấy trong mũi của mình có chất lỏng ấm áp chảy ra. Nhưng anh không muốn để cho Tô Thanh Anh nhìn thấy tình huống này của mình.
Thật ra tâm tư của cô cũng rất nhạy cảm, chỉ cần có chút gì đó bất thườnglà ngay lập tức, cô đã có thể liên tưởng ra rất nhiều thứ.
“Em đi đi. Về nghỉ ngơi cho tử tế. Ở đây thật sự không cần tới em đâu.”