Thấy cô im lặng, Tôn Tử Phàm thầm thở dài trong lòng.
Anh ta biết trong lòng cô ít nhiều cũng sẽ có khúc mắc. Sự tin tưởng mà Tô Thanh Anh dành cho anh ta những năm qua, anh ta đều biết. Thử nghĩ mà xem, người mình tin tưởng nhất biết tất cả sự thật nhưng lại không nói với mình, đổi lại là bất cứ ai thì cũng đều không mấy dễ chịu.
Chưa kể chuyện này còn liên quan đến cái chết của bố mẹ mình.
Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên, liền trông thấy vẻ mặt cô đơn lạc lõng của anh ta.
Hì hì!
Cô không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nét mặt Tôn Tử Phàm trông khá kỳ cục, đừng nói đầu óc có vấn đề rồi nha?
“Em sẽ không trách anh chứ?”
Tô Thanh Anh lắc đầu: “Thật ra anh không có gì phải áy náy về chuyện đó cả, vốn dĩ cũng đâu phải là lỗi của anh. Trước giờ anh đều nghĩ cho em, anh không nói cũng là vì muốn tốt cho em thôi, em có thể hiểu được.”
“Em hiểu cho anh thật sao?” Tôn Tử Phàm có hơi hoài nghi, bèn hỏi lại lần nữa.
“Em thật sự có thể hiểu được, hơn nữa em cũng không có lý do hay tư cách gì để trách móc anh cả. Mọi việc anh làm đều là vì muốn tốt cho em, nên em có tư cách gì mà trách anh chứ?”
Tôn Tử Phàm ngồi xuống, nắm lấy tay cô, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc đang trào dâng.
“Tiểu Anh, cám ơn em vì đã hiểu cho anh. Cứ giấu mãi chuyện này trong lòng cũng khiến anh rất mệt mỏi, nhưng anh lại không có can đảm để nói cho em biết.”
Sợ rằng sau khi nói cho em biết thì tất cả đều sẽ thay đổi, chẳng hạn như chúng ta sẽ trở nên xa cách, đó là điều anh rất khó chấp nhận!
Tôn Tử Phàm liên tục tự nhủ trong lòng.
“Mẹ ơi, bà cô Lâm Tiêu kia có phải đã chết thật rồi không?” Tô Cảnh Nhạc hỏi.
Cậu vẫn muốn hỏi để xác nhận lại lần nữa, lỡ như chưa chết mà chỉ bị thương thôi thì sao?
“Thi thể của Lâm Tiêu và Tiêu Bảo Văn đều đã cháy rụi rồi, khuyết thiếu tay chân mà, con nghĩ họ chưa chết thật sao?”
Tô Thanh Anh hỏi ngược lại.
Thi thể đã cháy thành tro thì dĩ nhiên không có cách nào sống lại được. Chết như vậy đúng là quá đáng tiếc.
Lâm Tiêu làm quá nhiều việc ác, chết dễ dàng như thế thì hời cho cô ta quá!
“Để một thời gian nữa mẹ sẽ dẫn con đi thăm ông bà ngoại nhé. Hung thủ sát hại họ đã chết rồi, họ ở dưới suối vàng biết được chắc là sẽ rất thanh thản.”
Tô Cảnh Nhạc nở nụ cười, đã nhiều năm trôi qua, đến lúc ông bà ngoại cần được yên nghỉ rồi, hung thủ hại chết họ cũng đã gặp quả báo.
Có một câu thành ngữ rất đúng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát!
“Em có đói không?” Tôn Tử Phàm liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ chiều, sắp đến giờ ăn tối rồi.
Tô Thanh Anh đã ăn lót dạ nên không thấy đói.
“Em mới vừa ăn lúc ba giờ mà, anh quên rồi hả? Anh và Tiểu Bảo đi ăn đi, cả buổi chiều hai người chưa ăn gì, bây giờ chắc đói rồi nhỉ.”
Đúng là Tôn Tử Phàm cũng thấy đói rồi, anh ta nói: “Vậy anh dẫn thằng nhóc đi ăn, em ở đây ngoan ngoãn chờ tụi anh quay lại, đừng đi lung tung nữa đấy. Vết thương của em không thích hợp để em đi đi lại lại quá nhiều đâu.”
Tô Thanh Anh hiểu ý Tôn Tử Phàm.
Chỉ là đang lo cô đi lại quá nhiều sẽ khiến vết thương ở ngực rách ra.
Tô Cảnh Nhạc cũng làm ra vẻ ông cụ non, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ rất là nghiêm túc.
“Mẹ à, nếu mẹ không ngoan ngoãn nghe lời thì đợi đến khi mẹ khỏi ốm, con sẽ có hình phạt đấy, không tin thì mẹ cứ thử mà xem.”
Tô Thanh Anh: …
Cô đã không còn là đứa trẻ lên ba nữa, sắp thành bà cô đầu ba rồi, đã trưởng thành từ lâu rồi.
Bây giờ một cậu nhóc bốn tuổi lại bảo cô ngoan ngoãn nghe lời, khỏi nói cũng biết cảm giác kỳ quặc đến thế nào.
“Biết rồi biết rồi, hai người mau đi ăn đi!”
Không bao lâu sau khi hai người họ vừa ra ngoài, chuông điện thoại Tô Thanh Anh vang lên.
Thấy số của Ngụy Toàn, cô vội vàng bắt máy. Lúc nghe được tin, cô nở nụ cười tươi rói.
Bởi vì đứng dậy quá vội nên vô tình kéo căng vết thương trên ngực, nhưng so với tin này thì cơn đau cỏn con ấy cũng không là gì.
Suốt một khoảng thời gian dài cuối cùng anh cũng chịu tỉnh lại, chắc không phải là do những lời của Tiểu Bảo có tác dụng đấy chứ?
Lúc Tô Thanh Anh đến, Ngụy Toàn đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh. Anh ta liên tục đi đi lại lại, đang căng thẳng chờ kết quả thì phải?
“Sao rồi?”
Ngụy Toàn khẽ lắc đầu, nói: “Trước mắt bác sĩ đang tiến hành kiểm tra ở trong đó, kết quả thì phải chờ bác sĩ ra mới biết được.”
Hai người cùng nhau đợi bên ngoài phòng bệnh, trong lúc đó Ngụy Toàn ân cần bảo Tô Thanh Anh ngồi xuống ghế, cô đang bị thương, đứng lâu không tốt.
Đang lúc chờ đợi căng thẳng, cuối cùng bác sĩ cũng chịu đi ra. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mới vừa định nói về tình trạng bệnh của Nguyễn Hạo Thần thì thấy Tô Thanh Anh cũng đang ở đây, bác sĩ có phần do dự.
Tô Thanh Anh cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần bị chấn thương nặng đến nỗi bác sĩ không biết nên nói thế nào hay sao?
Tất nhiên Ngụy Toàn cũng đã nhận ra sự do dự của bác sĩ, anh ta quay đầu nói với Tô Thanh Anh: “Cô Tô, phiền cô đợi ở đây một lát, tôi có vài việc muốn hỏi bác sĩ. Còn về tình trạng của tổng giám đốc, lát nữa tôi sẽ báo cho cô biết.”
Không đợi Tô Thanh Anh trả lời, Ngụy Toàn và bác sĩ cùng nhau đi ra ngoài.
Nhìn hai người đứng cách đó không xa, Tô Thanh Anh nhíu chặt mày. Chuyện này không phải là cô suy nghĩ nhiều, mà một loạt hành động của Ngụy Toàn thật sự là rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi không thể hiểu được.
“Tình trạng của tổng giám đốc chúng tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ bất lực lắc đầu: “Tình trạng của anh Nguyễn không khả quan chút nào, cộng thêm bệnh có sẵn trong người nên chữa bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng. Khả năng miễn dịch trong cơ thể của anh ấy bây giờ đang ở mức rất kém, nếu như không kịp thời tiến hành hóa trị thì đến giai đoạn cuối có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lần này thương tổn bên ngoài của anh Nguyễn thuộc diện rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian này có thể sẽ xuất hiện tình trạng nhiễm trùng hoặc là hoại tử, vết thương cũng sẽ lâu lành hơn.
Phía bệnh viện đề nghĩ sau khi vết thương hồi phục anh Nguyễn nên được tiến hành hóa trị chống ung thư ngay lập tức, nếu không thì thời gian còn lại của anh ấy sẽ không kéo dài được bao lâu nữa.”
Ngụy Toàn lặng im, bây giờ anh ta không biết nên làm thế nào cả. Đúng là tổng giám đốc đã tỉnh lại rồi, nhưng tình hình sức khỏe của anh ấy không tốt chút nào.
“Có làm hóa trị hay không còn phải hỏi ý kiến của tổng giám đốc chúng tôi, dĩ nhiên tôi không có quyền quyết định.”
Bác sĩ gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Vậy mọi người hãy chăm sóc anh ấy cẩn thận, tuyệt đối không được để vết thương chạm nước, thường thì những vết thương như thế này rất dễ bị nhiễm trùng.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
Tô Thanh Anh không biết Ngụy Toàn và bác sĩ đã trò chuyện những gì. Cô luôn có cảm giác Nguyễn Hạo Thần bị thương rất nặng, nếu không thì vẻ mặt của Ngụy Toàn cũng sẽ không đăm chiêu như vậy.
Thấy Ngụy Toàn đi về phía mình, cô đứng lên hỏi: “Rốt cuộc anh và bác sĩ rốt đã nói những gì mà lâu thế?”
“Cô Tô, tôi cũng không định giấu cô nữa. Tình hình sức khỏe của tổng giám đốc rất tệ, thương tổn bên ngoài của anh ấy rất nghiêm trọng, trong khoảng thời này có thể sẽ bị nhiễm trùng hoặc hoại tử, nhưng vấn đề là…”