“Nói nhiều quá làm tôi thấy khô cả cổ, tôi không muốn phí hơi với hai người nữa, cô nghĩ xem nếu tôi quăng thằng nhãi này xuống biển thì nó sẽ có kết cục như thế nào?”
Tô Cảnh Nhạc vẫn còn quá nhỏ, ở những nơi cao như thế này đều có biển, phần trăm sống sót chắc chắn là bằng không!
“Lâm Tiêu, tôi cảnh cáo cô tốt nhất đừng có làm bậy!”
“Ha? Cô bảo tôi làm bậy ư? Còn muốn cảnh cáo tôi?”
Lâm Tiêu đưa tay đỡ trán.
Cảm thấy mấy lời Tô Thanh Anh nói thật buồn cười.
Đừng quên bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay cô ta, nói mấy câu này không có tác dụng gì cả.
Bây giờ cô ta chính là người quyết định sự sống chết của thằng nhóc này, kể cả Tô Thanh Anh có cảnh cáo thì sao chứ?
Nguyễn Hạo Thần kéo tay Tô Thanh Anh lại: “Đừng quá lo lắng, người của anh đã sắp xếp ở phía dưới rồi, lúc này chúng ta chủ yếu phải nghĩ mọi cách để kéo dài thời gian.”
Tô Thanh Anh nghiêng đầu nhìn anh, sau đó khẽ gật đầu.
Vì khoảng cách khá xa nên Lâm Tiêu cũng không biết rốt cuộc họ đang nói những gì.
Nhưng cô ta vẫn có thể đoán được Nguyễn Hạo Thần đang nói vài lời an ủi, mà kể cả có an ủi thì sao chứ?
Dù gì thằng bé cũng đang nằm trong tay họ!
Cô ta rất ghét nhìn thấy cảnh hai người họ thân mật.
Lôi ra một con dao từ trong túi áo của mình, cô ta ném bịch xuống trước mặt họ.
Sau đó cô ta đưa tay vuốt đuôi tóc mình, thờ ơ nói: “Tô Thanh Anh, nếu cô dám cầm con dao này đâm một nhát vào tim, tôi sẽ tha cho đứa nhỏ này, hẳn là cô hiểu rõ nguyên tắc một mạng đổi một mạng đúng không.
Bây giờ trước mắt cô chỉ có một cơ hội duy nhất, đó là dùng tính mạng của cô để đổi lấy tính mạng của con trai cô, không biết cô có sẵn lòng không?”
Hai tay Tô Thanh Anh nắm chặt lại, Lâm Tiêu đúng là ức hiếp người quá đáng!
Cúi người nhặt con dao dưới đất lên.
Nhân lúc cô không chú ý Nguyễn Hạo Thần cướp lấy con dao, Tô Thanh Anh bất chợt ngây người tại chỗ.
Nhưng cô còn chưa kịp cất lời, Lâm Tiêu đã vội lên tiếng: “Hai người đừng có hiểu lầm, Nguyễn Hạo Thần, tôi bảo Tô Thanh Anh dùng con dao đâm vào tim cô ta, chứ không phải bảo anh đâm vào tim mình.”
“Vậy nếu tôi muốn dùng tính mạng của tôi để đổi lấy tính mạng của hai người họ thì sao?”
“Không có kỳ kèo gì cả, nhưng mà...”
Trong mắt Lâm Tiêu đầy vẻ suy tư ngông cuồng: “Tôi chợt nghĩ ra một trò còn vui hơn nhiều, không biết hai người có muốn nghe không? Nhìn mặt hai người hình như không muốn nghe cho lắm, nhưng không sao, đằng nào thì tình hình hiện tại cũng do tôi nắm quyền kiểm soát, hai người không nghe cũng phải nghe.”
Trong lòng Nguyễn Hạo Thần không khỏi cảm thấy lo lắng, rốt cuộc cái đám vô tích sự kia đang làm gì ở phía sau thế?
Chẳng lẽ họ đều đi xuống bờ biển hết rồi sao?
Lúc này, đám người Lý Lâm đã tức tốc chạy tới nơi, sau lưng anh ta còn có mấy người người mặc đồ đen, mặt mày hết sức nghiêm túc.
Cái chính là trong tay họ đều cầm một khẩu súng.
Và người đi đến phía sau đám Lý Lâm chính là Tôn Tử Phàm.
Năm năm trước, Tôn Tử Phàm từng vì vớt Tô Khiết mà ở lại dưới vách núi một thời gian, thế nên anh ta rất am hiểu tình hình dưới đó, đã bắt đầu cử người xuống dưới sắp xếp ổn thỏa.
Nhìn Nguyễn Hạo Thần đang cầm trong tay một con dao, chân mày anh ta càng nhíu chặt hơn.
Chắc không phải Nguyễn Hạo Thần định cầm con dao này giết chết Lâm Tiêu đấy chứ?
Đứng cách xa như thế thì ra tay kiểu gì?
Thấy Tôn Tử Phàm cũng tới, Lâm Tiêu càng bật cười lớn hơn.
Câu chuyện càng ngày càng thú vị, thì ra cảm giác làm người xấu lại thoải mái và sung sướng đến vậy.
Chung quy là có thể điều khiển hành vi của đám người này, sao mà không thoải mái cho được?
“Chậc chậc, đúng là càng lúc càng đông vui nhỉ, có cảm giác trò chơi càng lúc càng thú vị hơn rồi đấy.”
Giọng của Lâm Tiêu rất nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt ở đó.
Ả phù thủy không có tính người này, ước gì có thể lập tức giết chết cô ta để tế trời!
“Nếu các người đã đến đông đủ thì cùng nhau thưởng thức màn kịch ngay sau đây nhé, trò hay mà tôi mới chợt nghĩ ra đó là để Nguyễn Hạo Thần cầm con dao này đâm vào tim Tô Thanh Anh, không biết mấy người có thấy cách chơi này khá thú vị không?”
Tôn Tử Phàm cả kinh, vội vàng nhìn về phía hai người trước mặt.
Chẳng lẽ phải ra tay thật sao?
Một việc tàn nhẫn như vậy mà cô ta cũng nghĩ ra được, biết thế hồi đó nên nghĩ đủ mọi cách để giết quách cô ta cho rồi, nếu không thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
“Lâm Tiêu, cô đừng có mà quá đáng!”
“Quá đáng?” Lâm Tiêu nhẹ giọng thì thầm hai chữ.
Biết bao nhiêu người đến vây bắt cô ta, rốt cuộc ai mới là người quá đáng đây?
“Tôi thấy có gì quá đáng đâu, đằng nào thì hôm nay chúng ta cũng phải đi đến kết cục một mất một còn, thế nên cách làm của tôi sao gọi là quá đáng được? Huống gì phía các người có nhiều người đến vây bắt hai bọn tôi như thế, không phải các người mới quá đáng hơn sao?”
Mọi chuyện rõ ràng đều do cô ta khơi mào, cô ta không quá đáng thì ai quá đáng đây?
Còn đổ tội lên đầu họ, da mặt cô ta đúng là không phải dày bình thường.
Trách họ dẫn theo một đám người đến vây bắt cô ta à, vậy thì chờ xem khi cô ta thả đứa nhỏ ra, những việc họ làm sau đó mới thật sự gọi là quá đáng.
Bây giờ họ còn chưa làm gì thì sao có thể gọi là quá đáng được?
Nhưng nói chuyện với người phụ nữ điên khùng này cũng chẳng được tích sự gì, ấy là chưa kể đừng bao giờ cãi lý với một người phụ nữ.
“Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh, hai người bây giờ có thể bắt đầu màn trình diễn của mình rồi, tính mạng của một trong hai người có thể đổi lấy tính mạng của thằng nhóc này. Nếu tôi hài lòng thì ắt sẽ thả nó ra, nhưng nếu tôi không hài lòng thì nhát dao này rất có thể là uổng phí đấy.”
Quy tắc của trò chơi đều do cô ta đặt ra, bất kể đến cuối cùng có như thế nào thì chỉ cần Lâm Tiêu nói một câu không hài lòng, những tổn thương mà họ phải chịu đều là vô ích.
Chưa kể vị trí đâm là ở tim, nếu chẳng may sơ sẩy thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện chẳng lành, vả lại họ cũng không có khả năng đâm chuẩn xác đến vậy.
Tôn Tử Phàm khẽ phất tay, tất cả mọi người bên phía anh ta đều giơ súng lên.
Lúc nhìn thấy những khẩu súng đen sì ấy, Lâm Tiêu có vẻ căng thẳng trong phút chốc, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc mà thôi.
Trong tay cô có lá bùa bảo vệ tính mạng, Tôn Tử Phàm sẽ không bao giờ để cho đám người này nổ súng, kể cả muốn nổ súng cũng phải cân nhắc đến tình trạng của thằng nhóc này.
Nếu đám người này nổ súng thật thì chắc hẳn Tô Thanh Anh sẽ suy sụp đến nỗi ngất lịm đi mất.
Lấy đứa nhỏ này ra làm bia đỡ đạn thì có gì mà không được?
“Anh tưởng các anh cầm súng thì tôi sẽ sợ à? Tôi có một món đồ khiến các người càng kích động hơn đấy!”
Lâm Tiêu nói xong, nụ cười trên mặt cô ta dần trở nên tươi rói, càng lúc càng khiến người ta thấy rùng mình.
Thật đúng là con người trên trần gian còn đáng sợ hơn cả ma quỷ dưới địa ngục.
Cô ta lấy ra một chiếc ống màu vàng kim, bên trên là một nút bấm màu đỏ.
Mọi người đều không còn lạ gì với thứ này nữa, đặc biệt là Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm, họ đã quá quen thuộc với thứ này.
Tất cả mọi người đều lần lượt kinh ngạc ra mặt, lần này Lâm Tiêu đúng là chơi lớn thật rồi!